“Ngươi có thể đi ra ngoài.” Lão Cửu không hề chờ ta đáp lời, nàng xoay người một cái, lại đi đến mộc dũng, vừa đi vừa nói: “Bản cung ngâm thêm chút nữa.”
Vẻ mặt của ta cứng đờ, nói thầm ngươi còn muốn ngâm, bị nghiện rồi sao. Lên tiếng đáp lời, sau đó ta cũng xoay người đi ra ngoài.
Ra đến trước cửa, ta liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ta vốn nên cảm thấy may mắn vì Lão Cửu không tra cứu chuyện ta dùng độc với nàng, nhưng lại không biết tại sao, lúc này trong lòng ta lại có một chút buồn buồn, hơn nữa một ý niệm thật nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng trôi nổi trong đầu, muốn bỏ cũng không được.
Nhưng ta không hiểu, hoặc là nói ta không muốn hiểu, lý do trong đó ta lại không nói rõ được, nhưng nói tóm lại ta đối với loại sự tình này vẫn có chút kiêng kị. Ngẫm lại hết thảy mọi chuyện xảy ra từ khi mình tỉnh lại, quả thật buồn cười làm sao.
Mà lúc này trong lòng ta liền rõ ràng, ta không phải e ngại, không phải bài xích, mà là không thể xác định được, có lẽ chờ đến một ngày khi ta cảm thấy ta cũng thích Lão Cửu như vậy, mọi thứ chắc sẽ tốt hơn.
…
Mấy ngày sau, Lão Cửu đối với ta lãnh đạm hơn so với bình thường rất nhiều, nàng không hề chạy vào cung nữa, cũng không tự mình dạy ta công phu, nhưng thật ra lại có chút ý tứ bảo ta tự học. Ta thì vẫn như thường ngày, mỗi chiều nấu cơm cho nàng, mà nàng cũng rất cho ta mặt mũi, ăn rất nhiều.
Nhưng nói tóm lại, trong lúc đó chúng ta vẫn thiếu đi một chút nhiệt như ngày xưa, mặc dù khi đó chỉ toàn là đấu võ mồm.
Phát hiện này ước chừng làm cho ta buồn bực hết vài ngày.
Đảo mắt, khí trời càng ngày càng ấm áp, theo thời tiết càng ấm thì trong lòng ta cũng càng nhộn nhạo lên. Đúng rồi, sắp tới thời gian Nam hạ rồi, hôm nay Lão Cửu nói cho ta biết, ba ngày sau là ngày xuất phát.
Vì thế suốt cả ba ngày ta đều đêm trông ngày ngóng, rốt cục cũng chờ được đến sáng sớm hôm nay.
Hai chúng ta dậy thật sớm, rửa mặt một phen liền ngồi lên xe ngựa đi vào cung, trong lòng ta vô cùng khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên ta gặp Hoàng Thượng, nên chung quy vẫn sợ Hoàng Thượng sẽ không hiền từ, lại còn rất nghiêm túc nhắc lại một đống chuyện mà ta không đáp được, vậy thì thật là thảm rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xe ngựa dần dần tiến vào cửa cung, lại chạy thêm gần hai mươi phút thời gian mới ngừng lại. Lão Cửu cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, trực tiếp xuống xe ngựa, ta cũng liền đi theo sau nàng, xuống xe.
Chỉ là vừa ra khỏi xe, ta liền choáng váng.
Không phải nói là cải trang đi tuần sao? Tại sao còn mang nhiều người như vậy?
Ta nhìn qua nhìn lại, lúc này cách đó không xa đứng gần hơn hai mươi người, bên cạnh còn có một đống Ngự Lâm quân, mà trong đám người đó, ta chỉ biết có Bát công chúa cùng Lão Cửu.
Khỏi phải nói ta đang khẩn trương như thế nào, ta lại không ngốc, tất nhiên biết đám người này đều là nhân trung long phượng, cấp bậc quan lại người này so với người kia chỉ có cao hơn thôi. Mà ta chỉ là một Phò mã nho nhỏ, ngay cả một chức quan nhỏ ở trong cung cũng không có, vô hình trung liền làm cho ta có loại cảm giác kém một bậc.
Hơn nữa lúc này Hoàng Thượng còn chưa đến, ta đều có thể tưởng tượng được, hắn vừa đến, ta nhất định sẽ còn nhỏ bé đến không khác gì bụi bậm.
Lão Cửu vẻ mặt mỉm cười liền hai bước đi đến hướng các ca ca cùng tỷ tỷ của nàng, cũng đều đã lâu rồi không gặp, tất nhiên là muốn thân thiết một phen. Mà ta, tự nhiên cũng phải đi cùng nàng.
Chỉ là ta không quen ai, cũng chỉ có thể chào hỏi một tiếng liền đứng sang một bên.
Không lâu sau, Hoàng Thượng cũng tới, mang theo một đống thị vệ cùng thái giám hầu hạ. Hôm nay hắn không mặc long bào, chỉ mặc một bộ trường sam ám sắc, dù vậy, nhưng cũng không che lấp được khí thế Thái Sơn áp đỉnh* của hắn. Cũng may, Hoàng Thượng nhìn dường như cũng hiền từ, cũng may hắn vẫn chưa chú ý tới ta.
(*Khí thế bức người.)
Lập tức, một đại đội người chúng ta liền đứng yên một chỗ, im lặng nghe thái giám nói những chuyện cần biết khi đi Nam hạ, lần này thời gian có lẽ cũng hơn ba tháng, chúng ta đóng giả thương buôn, vận chuyển ti trù bố quyển* xuống phía Nam, Hoàng Thượng chính là lão gia, những hoàng tử cùng công chúa đi theo sẽ là thiếu gia cùng tiểu thư, còn các đại thần là quản gia.
(*Ti trù: Tơ lụa; Bố quyển: Cây vải, cuộn vải.)
Đại khái nội dung là như vậy, sau đó thái giám lại dong dài một hai câu chớ bại lộ thân phận linh tinh này nọ, thế này mới nhìn Hoàng Thượng nghe theo phân phó. Hoàng Thượng có lẽ đã đoán được tâm tư chúng ta đã sớm bay đến phương nào, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói hành sự cẩn thận chú ý an toàn, sau đó liền ra lệnh một tiếng khởi hành đi Nam hạ.
Đại đội của chúng ta cải trang vi hành nên đi chỉ có ba cái xe ngựa, Hoàng Thượng cùng quý phi của hắn ngồi chung một chiếc, các công chúa ngồi một chiếc, còn có hai đại thần tuổi đã lớn, không tiện đi lại nên ngồi một chiếc. Còn những người còn lại, mặc kệ là Hoàng Tử hay là Phò mã đều phải cưỡi ngựa.
Nói đến cưỡi ngựa, ta nở nụ cười.
Đúng rồi, ta làm sao mà cưỡi ngựa? Ta thậm chí ngay cả lưng ngựa cũng chưa từng ngồi qua! Giờ lại phải cưỡi ngựa không phải là muốn làm ta xấu mặt sao! Nhưng là ta có thể làm gì bây giờ? Ta rốt cuộc cũng không thể tự đặc cách bản thân lên ngồi xe ngựa chứ, cái đó không phải bị cười thối mặt sao.
Trong chốc lát, ta thật sự là cảm thấy thiên hôn địa ám, thật muốn tự tử chết quách cho rồi.
Đúng lúc này, một nam tử mang theo một con ngựa nhỏ đi về phía ta, nam tử kia mặc dù nhìn tao nhã như ngọc, nhưng cũng không làm mất khí khái nam tử, so sánh với ma ốm như ta quả thực cách biệt một trời một vực.
Ta biết hắn là dẫn ngựa đến cho ta, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ khó hiểu, người này nhìn nếu không phải Hoàng tử thì chính là Phò mã, việc dắt ngựa này chỉ cần gọi thị vệ là được rồi, tại sao hắn còn tự mình làm chứ?
Đang nghĩ ngợi thì người nọ đã đến trước mặt, ta hướng hắn gật đầu cười.
Hắn cũng cùng ta cười, sau đó hướng Lão Cửu thi lễ một cái, mới cùng ta nói: “Lâu rồi không gặp, Hiếu Ân hiền đệ gần đây sao rồi?”
Ta thấy hắn đối Lão Cửu cung kính như thế, trong lòng liền biết hắn nhất định là Phò mã gia, vì thế cũng chấp tay thi lễ nói: “Nhờ phúc Phò mã, mọi thứ đều tốt.”
Nam tử kia chỉ chỉ con ngựa nhỏ một bên, nói: “Bát công chúa đặc biệt dặn dò ta, nói Hiếu Ân thân mình cốt nhược, sợ không chịu nổi xóc nảy, cho nên bảo ta tìm cho ngươi một con ngựa nhỏ.”
Thì ra người này là Bát phò mã.
Ta mỉm cười, nhưng cũng hơi khó xử, Bát công chúa này, cũng không biết là hảo ý hay là cố ý, biết rõ Lão Cửu ghét nhất là thấy nàng cùng ta biểu hiện thân cận, nàng lại còn muốn cùng Lão Cửu đối nghịch, ngươi nói xem hai người các người muốn đấu thì cứ đấu đi, tại sao cố tình đến cuối cùng người chịu khổ lại là ta.
Nhưng ta chung quy cũng là muốn cưỡi ngựa, tuy rằng ngựa nhỏ ta cũng chưa từng cưỡi, nhưng ngã xuống chắc cũng sẽ không quá đau đâu?
“Vậy thay ta cám ơn Bát công chúa.” Ta nói, sau đó đưa tay muốn tiếp nhận dây cương trong tay Bát Phò mã.
Ai ngờ, Lão Cửu phía sau lại đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nói một câu không cần.
Nàng vừa mở miệng, tầm mắt hai chúng ta đều chuyển dời đến trên người nàng, trong lòng ta ai thán, quả nhiên lại có chuyện rồi, Lão Cửu làm sao có thể để ta cưỡi trên con ngựa mà Bát công chúa cấp cho chứ, xem ra ta nhất định phải cưỡi mấy con ngựa khủng bố kia rồi.
Lão Cửu thản nhiên quét mắt liếc ta một cái, sau đó nói với Bát Phò mã: “Ý tốt của Bát tỷ bản cung thay mặt Hiếu Ân nhận, có điều hắn bệnh nặng mới khỏi, quả thật chịu không được xóc nảy, cho nên sẽ ngồi xe ngựa cùng bản cung.”
Gì? Ta không có nghe lầm chứ?
Ta quả thật không có nghe lầm, bởi vì Bát Phò mã bên cạnh đã ngượng ngùng cười ha ha, sau đó nói: “Nếu đã như vậy, ta đây sẽ mang ngựa trở về.”
Ta tất nhiên là vui vẻ, thản nhiên hàn huyên hai câu liền tùy ý Bát Phò mã mang ngựa trở về. Người vừa đi, ta liền nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lão Cửu, vẻ mặt cảm kích.
Ai ngờ Lão Cửu cũng chỉ khinh thường, lập tức hừ lạnh một tiếng, đối với ta nói: “Đường đường là Cửu Phò mã mà ngay cả một con ngựa cũng không cưỡi được, mỗi lần bản cung đều phải nói đỡ thay ngươi, thật không biết lúc trước mắt có vấn đề gì mà lại nhìn trúng ngươi.”
…
Mấy câu của Lão Cữu làm ta mất hết cả tinh thần.
Ta không nghĩ tới thì ra Doãn Hiếu Ân trước kia cũng không cưỡi ngựa, nhưng như vậy thì sao? Tuy rằng hai ta không phải cùng một người, nhưng việc này e rằng đời này chỉ có trời biết đất biết ta biết mà thôi.
Đúng rồi, ta cũng biết thân phận của ta lúc này, Cửu công chúa nàng đã nói vậy, ta sao còn dám tranh cãi gì nữa đây. Nghĩ vậy ta liền không khỏi càng ngày càng bội phục tên Hiếu Ân tiền nhiệm, đường đường là người của Tướng quân phủ mà ngay cả ngựa cũng không cưỡi được, đừng nói người khác, ngay cả ta cũng khinh thường.
Đến khi ta hồi thần, Lão Cửu đã bước lên xe ngựa, ta hai bước chạy đến bên người nàng, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi?”
Lão Cửu liền dừng lại, vô cùng ngạc nhiên nhìn ta, “Không phải ngươi sợ ngựa sao?”
“Ta..”
“Được rồi, biết ngươi mất trí nhớ.”
Ta sửng sốt, sau đó khóe miệng không khỏi nở nụ cười, tốt thật, Lão Cửu cùng ta càng ngày càng ăn ý.
95
K9ӝ�X