Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 23

“Vậy ngươi muốn cái gì a?” Ta thì thào mở miệng: “Ta một nghèo hai trắng, ăn của ngươi mặc của ngươi, thật sự không biết có thể cho ngươi lợi ích gì.”

“Có chứ.” Lão Cửu mỉm cười cười “Hiện tại thì có đấy.”

Ta nghi hoặc liếc nhìn nàng một cái, lại phát hiện lúc này trong mắt nàng bất chợt lóe sáng một cách bất thường, vừa thấy ánh mắt này của nàng, trong lòng ta nháy mắt lộp bộp một cái, xong rồi, lại bị ‘lưu ý’ rồi.

Đáp án cũng không khó đoán, ta vì cầu nàng đã lấy cái gì để lấy lòng nàng? Đúng rồi, chính là trù nghệ của ta.

Ta thở dài một tiếng: “Nói đi, làm cho ngươi bao lâu?”

“Một năm.”

“Một năm?!” Ta bật thốt lên kêu to: “Ngươi điên rồi à!”

Lão Cửu nhướng mày: “Hai năm.”

Ta nhất thời choáng váng, vội vàng xua tay nói: “Được rồi, một năm thì một năm.” Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy*, trước cứ đáp ứng nàng, chờ sau khi nàng đã đem những thứ cần thiết dạy cho ta, ta sẽ không làm cho nàng nữa, nàng có thể làm khó dễ được ta sao?

(*Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt.)

Đang đắc ý, lại nghe Lão Cửu thản nhiên nói: “Hiếu Ân tốt nhất đem tính toán nhỏ nhặt trong lòng đều thu hồi đi, ngươi có thể không tuân thủ hứa hẹn, bản cung cũng có thể xem tâm tình chỉ điểm ngươi, đến lúc đó nếu là tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử cũng đừng trách bản cung.”

Tê…

Tiểu vương bát đản này! Cho dù ta có tính toán, nhiều lắm cũng là không làm cơm thôi, nàng ngược lại, trực tiếp chuẩn bị cho ta chết bất đắc kỳ tử. Không có lời, rất không có lời! Lần này, ta cũng không dám tiếp tục ý đồ xấu gì nữa.

Nhiều ngày như vậy, ta coi như nhìn rõ, ta đấu không lại nàng, sâu sắc đấu không lại nàng. Đều nói con người là từ từ mới tiến hóa, mà tại sao ta lại nhìn không ra chứ?! Lão Cửu này nếu dám xuyên đến hiện đại, nhất định chính là một thần đồng a!!

Một nay, ta cũng thực an tâm mà ngủ.

Tuy rằng nói trả công là một năm lao động, nhưng là không phải trả công không, trời sẽ không tuyệt đường sống của ai, đạo lý này ta vẫn hiểu được. Nói chung, nan đề làm ta khốn đốn mấy ngày nay xem như đã được giải quyết, hữu kinh vô hiểm*.

(*Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)

Ngày hôm sau, khi ta thức dậy, thật bất ngờ là công chúa không có tiến cung.

Ta tử tử mở mắt, liền thấy nàng nằm nghiêng ở trên giường, tay phải chống đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn ta.

Sai rồi sai rồi, không phải ôn nhu, là cười ti tiện.

Tất nhiên, ta liền bị dọa đến hoảng hồn, mới sáng sớm mà trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Ta tức giận, cũng không muốn cùng nàng cãi nhau, dứt khoát xoay lưng, dự định tiếp tục nằm ỳ dưới sàn.

Nhưng bất quá chỉ vài giây, ta liền nghe thấy động tĩnh Lão Cửu xuống giường đến đây, ngay sau đó, một trận đau nhức từ dưới mông của ta truyền đến.

“Ngươi muội!” Ta trực tiếp bật dậy “Ngươi đạp ta làm gì!”

Lão Cửu ngẩn ra, “Bản cung không có muội muội, trái lại có tám tỷ tỷ.”

Được rồi. Được rồi. Ta xua tay, lười cùng nàng nói lời thừa.

“Ngươi có học công phu hay không?” Lão Cửu từ trên cao nhìn xuống ta. “Mặt trời đã sắp lên cao, bản cung cũng không có thời gian chờ ngươi.”

Ta vừa nghe đến học công phu, lập tức khơi dậy tinh thần, theo phản xạ định đứng dậy, một bên cầm lấy y phục vừa mặc vừa nói: “Tất nhiên là học rồi, bây giờ sẽ học.”

Ta xoạt xoạt hai ba cái liền đem y phục mặc xong, lại phát hiện Lão Cửu vẫn mặc một thân trung y nhàn nhã, cái này không khỏi làm ta có chút nghi hoặc, “Ngươi không thay quần áo sao?”

“Không cần.” Lão Cửu lại bắt đầu uống trà, “Cũng không phải bản cung học công phu.”

“Ngươi không học nhưng ngươi cũng phải dạy ta nha, chẳng lẽ ngươi muốn mặc trung y đi ra bên ngoài dạy ta công phu sao?”

“Ai nói phải đi bên ngoài?” Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Ngươi ngoại trừ có một thân nội lực, thì cũng không khác gì người mới bắt đầu. Người mới học công phu, ngươi có biết đều phải luyện cái gì không?”

Ta ngẩng đầu, cố gắng nhớ lại, tất nhiên là nhớ lại nội dung trên phim truyền hình mà đời trước ta vẫn thường xem rồi, nhập môn công phu là luyện… “Đứng trung bình tấn?” Ta không xác định trả lời.

“Chính là trung bình tấn.”

“Cho nên ngươi cũng muốn ta đứng trung bình tấn?”

“Vậy chứ ngươi muốn sao?” Công chúa hỏi lại ta: “Chẳng lẽ ngươi muốn mới bắt đầu thì học về sự tích khai thiên lập địa sao?”

Được rồi được rồi, dụng nhân bất nghi*, ta đã để cho Lão Cửu dạy ta công phu, thì không nên hoài nghi phương pháp dạy của nàng, “Ta phải đứng bao lâu?”

(* Đây là một câu nói nổi tiếng của Tào Tháo. Đầy đủ là: Nghi nhân bất dùng, dụng nhân bất nghi: Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin.)

“Đứng đến khi ngươi chuẩn bị cơm cho bản cung mới thôi.”

Cái gì?! Ta nhìn Lão Cửu, biểu tình giống như ăn phải ớt, nàng có biết hiện tại mới mấy giờ hay không? Hiện tại nhiều là mười giờ sáng, thế nhưng thời gian ta nấu cơm cho nàng là lúc chạng vạng, khoảng thời gian cách nhau cũng phải sáu bảy tiếng!

“Ngươi đùa ta đấy à!” Ngữ khí của ta lộ ra tức giận.

Ai ngờ Lão Cửu lại thản nhiên quét mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Có học hay không.”

Bốn chữ này của nàng, có thể nói là lộ ra coi thường không thèm che đậy, vốn là ta nên tức giận, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có thể là ta đã hiểu lầm nàng. Nàng là công chúa, ngạo khí trong cốt tủy nhất định sẽ không cho phép nàng sử dụng thủ đoạn hèn hạ, nàng nếu muốn chỉnh ta, nhất định sẽ quang minh chính đại, chỉ vào người của ta nói ‘Ta muốn chỉnh ngươi’.

Xem ra là ta lòng dạ tiểu nhân.

Ta tự giễu cười cười, giơ lên song chưởng bắt đầu đứng trung bình tấn, trong lòng nói không phải chỉ là sáu bảy tiếng thôi sao, lúc đi học quân sự ta cũng đã đứng sáu bảy tiếng mà, không ăn được khổ trong khổ, sao có thể thành vi nhân thượng nhân*?

(*ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân : Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người.)

Bất quá sau đó, ta phát hiện ta nghĩ cũng quá dễ dàng!

Đứng trung bình tấn còn khó hơn đứng trong quân đội cả trăm lần! Phía dưới chân thì không nói, tuy rằng cơ thể đã dần dần mất cảm giác, nhưng tư thế vẫn có thể duy trì, chỉ là thân trên, hai cánh tay của ta, bất tri bất giác đã bắt đầu từ từ hạ xuống.

Lão Cửu ở bên cạnh ta thì nhàn nhã tự tại, nàng nằm trên thảng y*, tay trái cầm sách, tay phải cầm nho, ăn thật tiêu sái! Hơn nữa ta phát hiện nàng còn có thể nhất tâm nhị dụng**, nhìn sách mà cũng có thể đồng thời quan sát tư thế của ta, hai tay của ta chỉ cần có xu thế hạ xuống, nàng sẽ lập tức cầm lên một trái nho, ‘Véo’ một cái bắn vào cánh tay của ta.

(*ghế nằm hoặc ghế dựa.)

(**là thể hiện của việc phân chia ý thức thành 2, có suy nghĩ và cảm nhận hoàn toàn tách biệt với nhau. Ví dụ như 1 tay vẽ tròn 1 tay vẽ vuông.)

Ngươi đừng nghĩ đó chỉ là trái nho, sờ nhẹ liền chảy ra nước, lúc nàng dùng nó làm đạn chính là dùng nội lực a, uy lực kia quả thực không thua gì uy lực của đạn cung[1]!

Một hai tiếng trôi qua, trên cánh tay của ta tất cả đều là chi chít hồng ấn, nhưng lại dính toàn nước nho, ghê tởm muốn chết.

Cứ như vậy đến tận buổi chiều, ta cũng không biết bản thân làm thế nào có thể trụ được đến giờ, chờ Lão Cửu vừa nói: “Hôm nay đến đây thôi.” Thì giây tiếp theo, ta lập tức liền xụi lơ nằm vật ra đất, lúc này trên mặt đất vẫn còn tàn tích của cái đống đạn nho của Lão Cửu lúc nãy, nhưng ta cũng không quan tâm nữa, dù sao đã nằm rồi, ta cũng không muốn đứng dậy nữa.

Nhưng Lão Cửu cũng chỉ dung túng ta từng ấy thời gian, sau đó nàng sẽ không khách khí đứng dậy đứng bên cạnh vừa lấy chân đạp ta vừa nói: “Đứng lên.”

Ta vốn định xua tay bảo nàng tìm chỗ nào mát mẻ rồi ngồi đó chơi đi, thế nhưng ta cố gắng hai ba lần, vẫn không có một chút cảm giác là tay của ta còn tồn tại, đấy là tất nhiên. Ta từ từ nhắm hai mắt, giống như người sắp chết nói với nàng: “Để ta nghỉ một lát, ngươi tự chơi đùa một mình đi.”

“Đứng lên.” Lão Cửu giống như không nghe thấy, lại tiếp tục đạp ta: “Đứng lên đi nấu cơm, bản cung đói bụng.”

Mẹ của ta a!

Ta đều khóc không ra nước mắt!

Trong lòng kêu khổ thấu trời, nhưng bên ngoài ta lại vẫn không nhúc nhích tí nào, Lão Cửu thấy ta giở trò chơi xấu, cũng không đạp ta nữa, nàng lại quay lại ngồi trên ghế, ánh mắt giống như sắp ăn thịt ta vậy, “Đếm tới ba, nếu ngươi không đứng dậy, ngoại trừ trung bình tấn, bản cung sẽ không dạy ngươi thêm gì nữa.”

“Một… Hai…”

Ngươi giỏi!! Ta nghiến răng nghiến lợi, xoay người sang hướng khác âm thầm đưa ngón giữa với nàng.

Cũng không biết ta vật vã bao lâu, lúc này mới lung lay đứng dậy, cúi đầu, giống như xác chết lết tới trù phòng. Cả một đường đi, ta không ngã sấp xuống thật sự là vạn hạnh trung bất hạnh*. Thật sự không có nói quá, bây giờ ta đã không còn cảm giác được tứ chi của ta đang ở đâu nữa rồi.

(*Điều may mắn trong xui xẻo.)

Đứng đần người trong trù phòng, ta cũng không có tâm tình chuẩn bị cái gì ba món một canh cho nàng. Đúng, ta là ngay cả đồ ăn cũng không muốn nấu nữa. Cứ ngây ngây ngốc ngốc ở trù phòng nửa giờ, ta lại kéo cơ thể không phải là của mình, cùng hạ nhân lê lết tới chính sảnh.

Tâm tình công chúa dường như rất tốt, khi thấy ta tiến vào vẻ mặt phúc hắc cười tủm tỉm. Nhưng, sau khi nàng nhìn thấy bữa tối mà ta mất nửa giờ đề chuẩn bị kia, sắc mặt nháy mắt lãnh đạm xuống, biến hóa còn nhanh hơn lật sách.

“Đây là cái gì?” Lão Cửu nhìn thứ đã có chút biến thành màu đen trong cái đĩa trước mặt, hỏi ta. Ta uể oải, lẩm bẩm nói: “Cơm xào chứ gì. Cơm xào Thái Hoàng[2].”

“Ngươi bảo bản cung ăn cái này?” Nàng chỉ vào đĩa cơm xào, mặt biến đen đến sắp thành than. “Ngươi dám lấy thứ này đến cho có lệ với bản cung?”

– —————

[1] Đạn cung: Là một loại Cung cánh “cong đơn”, có hai sợi giây kết lại buộc hai đấu nối liền với một miếng da trâu ở chính giữa, dùng để bắn đạn sõi & đá, đạn chì, đạn bi đất sét nung, đạn bi thủy tinh hoặc đạn bi sắt thép, thường dùng để săn bắn nhưng cũng được dùng trong chiến trận.

Mọi người cứ tưởng tượng đến cái ná dùng để bắn chim á, rồi bỏ cái thân hình chữ Y ra, thế vào hình dạng cong của cây cung là ra nó đó. =))))

[2]Có lẽ là cơm xào kiểu Thái.