Cân Cả Thiên Hạ

Chương 72: Nhân mã hai tông đến

Thấy mọi người câu nệ ngồi ở một xó phòng thì Xuân Đức có chút không nói gì cho phải, ta cũng không ăn thịt các ngươi mà, hắn lên tiếng đạo với mọi người:

" Hey.. Hey... Các ngươi làm gì mà lấm la lấm lét thế, tính ăn trộm gì trong phòng của ta hả"

Mọi người nghe vậy ngẩn người ra, lắc đầu như cái trống đồng thời đạo:

" Không có, tuyệt đối không có, chúng ta đang đợi điện chủ giao nhiệm vụ"

Xuân Đức thấy bọn này chẳng có tí thần kinh hài hước nào thì chán thấy bà luôn, hắn có chút vô vị đạo:

" Làm gì mà sợ ta như vậy cơ chứ, ta cũng không ăn thịt uống máu các ngươi à, lại đây lấy chai nước ngọt uống,rồi vừa uống vừa nói chuyện, tự nhiên đi, đều người của Ác Ma Điện cả mà". Nói xong hắn lấy mấy trăm cái ghế ngồi xếp thành vài vòng tròn l*иg vào nhau, rồi ngoắc ngoắc mọi người tới.

Mọi người thấy vậy cũng đành nhắm mắt đưa chân mà bước đi qua chỗ ngồi, rất nhanh thì mọi người ngồi vào vị trí, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí có vẻ áp lực à, thấy vậy Xuân Đức thấy mình thất bại thảm hại trong việc liên kết mọi người lại với nhau, có vẻ hắn không có năng khiếu trong việc này rồi. Buồn buồn hắn nói:

" Đừng vác cái mặt y như thiếu nữ bị tình lang bỏ rơi thế kia chứ, chán đến chết, nào bắt đầu giới thiệu bản thân, bắt đầu từ nhỏ cho tới lớn "

Thấy điện chủ có vẻ không vui mọi người lại càng căng thẳng hơn, ai nấy đều thi thoảng lau mồ hôi, trong đám người chỉ có mấy đứa nhóc là khá hơn chút, có vẻ như con người ta càng có tuổi thì càng biết sợ, trong khi mọi người đang xem ai là người giới thiệu đầu tiên thì một tiểu nam hài khoảng 4 tuổi ngây thơ lên tiếng:

"Đại ca ca, đệ tên Nhạc, phụ thân và mẫu thân của tiểu Nhạc ở đâu thì cũng không biết, từ khi nhận biết những thứ xung quanh thì đã không có phụ thân và mẫu thân bên cạnh chỉ có Hàn tỷ và bọn người A tứ, tiểu Nhạc được Hàn tỷ nuôi từ nhỏ, đi theo nhóm Hàn tỷ đi ăn xin sống qua ngày.... bây giờ có ăn ngon, nơi ở có rất nhiều người yêu thương tiểu Nhạc, tiểu Nhạc rất thích, không lo quái thú ăn thịt, không bị mọi người ghét bỏ đánh đập, không còn sợ đói và lạnh nữa, tiểu Nhạc muốn được ở mãi mãi nơi đây không phải trở về nơi trước kia nữa" Nói xong cậu bé có vẻ ước ao nhìn Xuân Đức

Xuân Đức nhìn tiểu nam hài thấy cũng thương tâm, đúng là trên đời chỗ nào cũng có sự bất hạnh cả, không làm nên tội tình gì cũng đã bị bất hạnh bao vây từ nhỏ, cái gì cũng thiếu thì sau này lớn lên làm sao có thể làm người tốt được cơ chứ, cả ngày lo cái này, cái nọ, ăn không no, ngủ không yên, mặc không ấm thì lấy cái gì cho sau này tốt hơn, vì miếng cơm gϊếŧ người, cướp bóc chuyện bình thường mà thôi

Nếu như là một bé gái thì sao? hắn tự hỏi, vậy thì lớn lên đi làm kỹ nữ để kiếm cơm cũng bình thường, hắn cũng không có sự chê bai nào ở đây, người ta cũng vì kiếm miếng cơm mà thôi, bằng sức bản thân mình cũng không lừa lọc ai cả, nếu có lừa thì cũng đã sao, sống trên đời chính là để lừa nhau mà,dòng đời xô đẩy mà thôi, bản tính chúng ta là người tốt.

Nhéo nhéo cái mà tiểu nam hài hắn ôm lên nói:

" Không cần lo lắng, theo đại ca không lo ăn lo mặc, cơm ngày ba bữa, cá thịt cả ngày, áo mặc quanh năm,cũng không cần sợ ai ăn hϊếp hay bắt nạt, ai dám bắt nạt đệ thì nói cho đại ca, để đại ca ra tay để tên kia tè ra quần luôn"

Tiểu nam hài cười khanh khách vui vẻ, còn ôm cổ hắn nói:

" Cảm ơn đại ca"

Mọi người cũng bị bầu không khí 2 người ảnh hưởng, vui vẻ hơn, lần lượt mọi người tự giới thiệu bản thân. Có người thì vẫn còn gia đình, có người thì không, có người bị cừu nhân đuổi gϊếŧ, có người chỉ vì kiếm nơi nương tựa mà thôi... nói chung là mỗi người mỗi hoàn cảnh không ai giống ai cả

Khi mọi người tự giới thiệu xong thì Xuân Đức lại nói:

" Mọi người cũng đã biết nhau rồi, ta cũng không lòng vòng gì mất công nữa, bây giờ các ngươi theo 3 tiểu nha đầu này tu luyện, có gì không biết thì hỏi các nàng, còn muốn theo ai thì tùy vào các ngươi. Sau này mọi người ở đây sẽ là chiến lực nòng cốt, là lưỡi dao của Ác Ma Điện khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải sợ hãi. "

Hắn lại nhìn về phía Thiên Tuyết nói thêm:

" Tiểu Tuyết thì khác,do thức tỉnh loại sức mạnh đặc biệt nên sau này sẽ theo ta học tập, hệ trị liệu của Tuyết nhi ở đây tạm thời chưa có ai giảng dạy nên cái này sẽ đích thân ta chỉ đạo, quan trọng là cố gắng bản thân còn ta thì rất bận"

Thiên Tuyết thì rất vui mừng vì đó là mong muốn trước khi gia nhập Điện, nàng hàng ngày cầu khấn thì bây giờ đã thành sự thật, chắc là do phụ thân, mẫu thân và đệ đệ mọi người của Trầm gia ở trên cao phù hộ cho nàng.....Cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc của mình nàng để tay phải lên ngực đạo "Thiên tuyết rõ ràng"

Mấy người khác cũng không ghen tỵ, ước ao gì, chắc do ảnh hưởng của huyết mạch Ác Ma Hộ Vệ nên mọi người cũng không thấy gì.

Còn 3 tiểu nha đầu thì nhìn ca ca của mình với ánh mắt ngươi là đồ dối trá, người khác không biết chứ các nàng thì biết thừa ra đấy, điện chủ cao cao của chúng ta, suốt ngày không nằm ngủ chính là ăn uống, đôi khi thì đi bơi cho thay đổi không khí, chứ có làm việc gì đâu mà bận rôn cơ chứ.

Tại lúc Xuân Đức đang tính chém gió tiếp thì một màn ảnh ánh sáng hiện lên, một cô gái trông khá giống búp bê xuất hiện thưa:

" Điện chủ, có môn chủ của Địa Ngục tông và Thái Nhất Tông muốn ngài ra ngoài gặp mặt, bọn họ đem theo rất nhiều tu sĩ có cao giai tu vi, đang ở ngoài Thánh Thành la lối, muốn gặp người cho một câu trả lời thỏa đáng, mong điện chủ đưa ra quyết định"

Xuân Đức cũng ngạc nhiên đạo:

" Mấy thằng đần đó tìm ta làm cái gì, lại còn muốn ta ra ngoài gặp mặt?"

Cô gái nghe vậy có chút ngượng ngùng đáp:

" Điện chủ cái này hình như là, ngài chiếm đất của địa ngục môn, 4 ngày trước còn bắt thiếu tông chủ của Thái Nhất Tông bây giờ bọn họ đến đòi lại công đạo"

Xuân Đức ngạc nhiên thoáng một chốc, hắn có chút ngượng đạo:

" Ấy ta quên, dạo này bận rộn quá mà, Tiểu Diệp ngươi thông báo cho mọi người không cần lo lắng, ta có chủ ý riêng của mình"

" Vâng, Điện Chủ"--- Tiểu Điệp thưa rồi biến mất.

Trong phòng bầu không khí lại đang khẩn trương, mọi người cho đây là việc vô cùng trọng đại, lúc mọi người đang hồi hộp muốn chết thì Vũ Y nói một câu khiến mọi người tí nữa đau tim mà chết.