Truyền Thuyết Liêu Trai

Chương 10: Mối tình Tiểu Ngư Tinh (1)

Dẫn truyện

Ở Làng chày ven biển thuộc Phủ Diên Khánh có chàng Nho Sinh tên gọi Lâm Kiệt Dương, diện mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái nho nhã thanh tao, Tuy diện mạo tài ba xuất chúng ,thân tướng nam tử cường trán hiếm có, nhưng chàng lại có sỡ thích ái nam. Trong Phủ các chàng trai đồng trang lứa thường tìm đến các thanh lâu vui tửu thụ hoa với các cô nương xinh đẹp, thì Kiệt Dương không màn đến chuyện tình cảm nam nữ. Chàng chỉ lo học hoặc thỉnh thoảng ngắm nhìn các chàng trai trúc mã trong vùng. Tuổi đã đôi mươi nhưng chàng vẫn chưa có mảnh tình nào

Một hôm trong lúc đối ẩm, họa thơ trên Hòn Gia Lê , chàng nhìn ra Cửa Đại Cù Huân , nơi con sông Cái đổ ra cửa biển có vật dạt in như con người trôi dạt vào bờ. Lấy làm hoài nghi chàng liền lại gần mới hay, một con cá Voi con lụy bờ đang kiệt sức chờ chết. Tâm tính hiền lương, yêu quí trăm hoa muôn thú, chàng đã mang cá Voi con thả xuống biển Đông. Thật không ngờ con cá Voi con chàng vừa cứu là Thái Tử dưới Đông Cung, là tiểu yêu tu luyện ngàn năm . Khi chàng quay lưng đi, con cá Voi con hóa thân thành một nam nhân thanh tú trẻ trung. Chàng trai đứng vững trên mặt biển nhìn theo lưng ân công, Thoát cái nhảy ào xuống nước mang theo niềm cảm kích ghi tạt trong lòng.

Con cá voi con đạo hạnh thấp kém, đã bị Hắc Bạch Lão yêu—Bá chủ Đông Hải , là loài cá mập trắng đánh bại, trong một lần trốn chạy con cá voi con đã mất đi yêu khí và lụy bờ. Cũng may được Kiệt Dương cứu giúp

Theo dòng Hải Lưu đang cuồn cuộn chảy xiếc, Ngưu Nhi thích thú lặn hụp đuổi theo đàn cá trích. Biển xanh biên biếc một màu tựa mây trời, chẳng mấy khi đại dương xanh lại có ngày bình yên lẵng mạng thế này. Thế mới hay bỏ nhà lẻn Phụ Vương trốn ra khỏi Thủy Cung ngao du mới thấy đại dương xinh đẹp muôn màu muôn vẻ. Ngư Nhi vốn là chú cá voi con đương tuổi trưởng thành. Cứ mãi nô đùa chơi trò trốn tìm với đàn cá trích rồi chẳng cũng cảm thấy nhàm chán. Ngư Nhi hóa thân thành hình người, chàng ngồi trên mặt nước như người không chút trọng lượng nào, ngồi trên mặt nước mà cứ ngỡ ngồi trên thảo nguyên. Công lực ngàn năm tu luyện khiến chàng có đạo hạnh phi thường, hiếm có, không những thế khi hóa thành người, chàng lại có diện mạo lại khôi ngô tuấn tú, quyến rũ lạ thường. nếu như các chàng trai đồng trang lứa khác dưới Thủy Cung thì tối ngày đi trêu gẹo hóm hít các nàng tiên cá, thì Ngư Nhi lại thích các chàng tiên cá nhiều hơn. Bởi Ngư Nhi có sỡ thích luyến ái đồng tính. Mặc dù bị Phụ Vương mắng nhiếc riếc, nhưng bản tính Ngư Nhi vẫn không hề thay đổi. Chàng bây giờ đã trưởng thành rồi, cứ chơi trò năm mười với lũ cá trích trẻ con xem ra cũng không còn phù hợp. Chẳng trách rượt đuổi vài vòng thì chàng cảm thấy chán

--haizz, ta không chơi với các ngươi nữa, thiệt là chán quá đi

Bất chợt chàng nhìn thấy nơi xa xa có một hòn đảo nhỏ nổi giữa đại dương mênh mông.

--a ! kia có một hòn đảo, ta lại đó coi coi có gì chơi không.

Ngư Nhi chúi lặn xuống nước ,chỉ nghe bỏm một cái đã không thấy chàng đâu nữa. Chàng lướt đi dưới biển nhanh như cắt tiến về phía hòn đảo nho nhỏ. Chàng bám vào một hòn đá nhìn lên phía trên. Trên đảo, Ngay chổ cây dừa có hai chàng trai âu yếm nhau.

Thật là kì lạ, ở lứa tuổi mới dậy thì như chàng thì tìиɧ ɖu͙© cũng là đề tài nóng bỏng , tò mò và đáng quan tâm hơn là những tin tức thời tiết áp thấp nhiệt đới, hay là những cơn sóng thần mà ngày nào Phụ Vương nhắc nhở Ngư Nhi. Chàng thấy thích thú khi thấy hai người đàn ông ôm ấp vuốt ve nhau. Hai chàng trò chuyện

--huynh thiệt là hấp dẫn quá đi, dươиɠ ѵậŧ huynh đẹp quá

Một chàng dang rộng hai chân ra, lưng dựa vào gốc dừa, đôi mắt chàng lờ đờ mệ dại. hai tay chàng bấu víu xuýt xoa đầu chàng kia. Chàng kia bú ʍúŧ cái dương cụ hì hục không ngớt

--a……..a…..

Ngư Nhi thấy trong người mình nóng rang rang như đang bơi ở dòng hải lưu nóng . Dương cụ trong người chàng đồn độn cương cứng lên. Lần đầu tiên thấy cảnh hai chàng trai giao tinh với nhau nên chàng không khỏi ngỡ ngàng

--thì ra, đây là chuyện người lớn sao ? Đông hải thiếu gì người đồng tính, cớ sao Phụ Vương cứ một mực trì trích ta chứ?, hai chàng này sướиɠ quá đi,

Rồi bổng nhiên Ngư Nhi thấy nhớ anh chàng thư sinh tên Lâm Kiệt Dương , công tử đã cứu Ngư Nhi khi chàng lụy bờ trôi dạt vào đất liền

mà xem ra hai anh chàng này đâu có hấp dẫn bằng chàng Thư sinh trên đất liền đã cứu mạng ta đâu chứ..haizz…biết bao giờ mời có duyên gặp lại chàng trai ấy đây

Bổng nhiên từng đàn từng đàn Hải Âu bay chạy như ong vỡ tổ, mây đen ùn ùn kéo đến sóng biển cuộn trào. Từng đàn cá trích cá hồi cũng lũ lượt bỏ chạy . Hai anh chàng trai trên đảo thấy vậy cũng ngưng giao tinh, thoát cái biến thành cá nhảy ùm xuống nước. Thì ra nhị vị công tử ấy là hai chàng tiên cá. Dừng như một cơn bão đang quét qua khu vực này. Ngư Nhi cũng nhanh chóng nhảy ùm xuống nước. thoát cái biến thành cá bơi lặn xuống đáy sâu tránh bảo tố

Tiểu Ngư cứ đi ngược theo con sóng dữ để về Thủy Cung, những con chim mồng biển trốn chạy ráo riếc, đất trời mù mịt làm mờ cả lối đi. Các nàng cá heo cũng đâu còn ẩm ờ các màn nhào lộn biểu diễn nghệ thuật nữa. Tấc cả cuống cuồng bỏ chạy khỏi con bão

Trên mặt biển chiếc thuyền ngư dân cũng chồng chành nghiêng ngã tứ hướng. sóng lớn đánh ầm ầm làm con tàu lắc lư dữ dội. nước biển đã ngập đầy khoang. Lâm Kiệt Dương cùng cha rán giửa chặt lấy cánh buồm, điều khiển bánh láy để tấp vô đảo tránh bảo. Nhưng đã quá muộn. Gió giật dữ dội khiến cánh buồm rách nát,bị xé toạt ra từng mảnh vụn tung bay phất phới trong màn đêm. Cha của Kiệt Dương bị gió cuốn bay xuống đất. sức gió mạnh đến mức cuốn con người bay như chiếc lá khô. Cha của Kiệt Dương rơi tỏm xuống biển. Ông cố bám lấy thành thuyền. Khó khăng lắm Kiệt Dương mới nắm được tay cha. Một tay chàng ráng bám lấy cột buồm. Chàng cố kéo cha lên

--cha , bám chặt tay con, cha ráng lên

Rồi bổng nhiên cha Kiệt Dương la lên một tiếng

--aaaaaaaaaa

Máu tươi khắp người ông phún ra sối xả. Một nửa thân người của ông nằm gọn trong hàm của một con cá mập trắng_hung thần của biển cả. Kiệt dương đau đớn nhìn cha mình bị cá mập xé toạt ra từng mảnh rồi nuốt chửng vào bụng

--cha……cha……

Con cá chén no nê thì lặn hẳn xuống nước. Kiệt dương đau đớn khóc la thảm thiết, nhưng giữa đại dương mênh mong cuồng phong vũ bảo thì tiếng kêu con người càng trở nên nhỏ bé hơn. Kiệt Dương đuối sức. Cơn sóng mạnh tràn lên khoang thuyền nhấn chìm mọi thứ xuống đáy đại đương . Trước sức mạnh của thiên tai, biển khơi phẩn nộ, sinh mạng con người như ngàn cân treo chỉ mành. Kiệt Dương rán cố sức chống chọi với từng đợt sóng hung hăng. Rồi chàng nhìn thấy phía xa, những cái vây lưng cá mập trắng nổi lên khắp nơi. Sinh mạng của chàng xem ra khó có thể giử được. Chàng buông xuôi đôi tay trước cơn sóng ập đến nhấn chìm chàng

Ngư Nhi cuốn cuồn chạy theo dòng hải lưu cuồn cuộn dưới lòng biển. dường như chàng chẳng còn thấy bấu trời đâu cả. Nghĩ lại cũng chóng nhoáng thiệt. Mới canh giờ trước mặt biển còn bình lặng, bầu trời còn trong xanh một một ánh mây đen, thế mà bây giớ chớp cái đã tối đen như mực. Nước đổ ầm ầm trên mặt biển. Dưới lòng sông chàng thấy loàng thoáng bóng dáng của một con người. Thân thể cường trắng to cao thì cũng có thể đoán được là nam nhân. Lâm Kiệt Dương đã bất tỉnh từ khi nào. Chàng đang chìm dần xuống đáy đại dương. Giữa lúc đang trốn chạy giông bão thế mà Ngư Nhi cũng không một chút do dự cứu lấy nam nhân kia . Chàng hóa thành người ôm lấy Kiệt Dương mà đưa lên mặt nước. Khi nhận ra là Kiệt Dương , Ngư Nhi vừa mừng vừa lo. Mừng vì không ngờ lại có duyên gặp lại ân công của mình, lo vì không biết Kiệt dương chàng sống chết ra sau

--là ân công sao ? Chẳng có thời giờ để nghĩ suy trước thiên tay ập đến. Ngư Nhi ôm chặt chàng mà phóng vọt lên không trung. Cơn sóng hung hăng kéo nước dựng đứng như thành lũy cao chừng mười trượng, đập mạnh gián xuống một sức mạnh tử thần. Nếu Ngư Nhi không dùng yêu pháp bay vụt lên cao thoát khỏi con sóng thì tai họa thật là khó lường. Chàng phi thân đạp trên mặt nước biển mà bay như loài chim hải âu. Chẳng mấy chốc chàng đến được hòn đảo . Ngư Nhi bay lướt qua hòn đảo

--trong này có một động trời, ta đưa chàng vào trú bảo

Ngư Nhi sãi tay giang rộng hướng về phía động trời. Nhanh như cắt bay vụt vào động. Ngư Nhi đặt Kiệt Dương lên một cái thạch bàn rộng lớn. Chàng đưa tay lên mũi xem thử Kiệt Dương còn thở không. Chàng giật thốt

--hả, ân công đã tắc thở

Ngư Nhi đặt ấp bàn tay lên lòng ngực của Kiệt Dương. Chàng cảm nhận được tâm mạnh vẫn còn đập yếu ớt. Chàng mừng rỡ nói

--tâm mạch vẫn còn, ân công chưa chết mà.Ta phải tiếp hơi cho ân công thôi

Nói xong Ngư Nhi khom người xuống. Chàng đặt lên môi ân công một nụ hôn nồng cháy. Từng luồng hơi thở của chàng như mang theo một luồng pháp thuật sáng rực truyền qua cho Kiệt Dương. Kiệt Dương đã thở lại được rồi, lòng ngực chàng từ từ phập phồng, Ngư Nhi hôm nay mới tận mặt chiêm ngưỡng vẻ đẹp quyến rũ, đáng yêu của chàng trai phàm gian này. Nét son môi đỏ ửng, mài ngài quân tử diễm tuyệt muôn phần. Lòng ngực chàng vạm vỡ nhấp nhô uốn lượn cuồn cuộn như sóng nước đông hải. Ngư Nhi chợt thấy loáng thoáng trong đầu hình ảnh của hai chàng trai hồi chiều giao tinh trên đảo. Trái tim chàng như muốn vỡ tung, cái lứa tuổi thanh xuân như Ngư Nhi mà chưa một lần cảm thụ niềm hoan lạc của trần thế thì cũng nghĩ gợi rất nhiều về tìиɧ ɖu͙©. Chàng cũng không tệ bạc đến mức lợi dụng ân công lâm nạn mà dở trò sàm sỡ. Ngư Nhi chỉ có thể đặt nhẹ vào bờ môi Kiệt Dương một nụ hôn thuần khiết nhất mà thôi

Trong động trời khá rộng trong hóc một ngọn núi, những luồng gió biển hung giử cứ ầm ầm thổi vào hang động. Những luồng cuồng phong len lõi thổi vào các khe đá phát ra âm thanh, nghe tợ như tiếng sáo diều. sóng đánh ầm ầm đưa nước biển tràn vào cửa hang. Ngư Nhi dùng phép thuật di dời những tản đá thật lớn chặng dòng nước biển. Trên bàn thạch Kiệt Dương vẫn nằm bất tỉnh, Mạch huyết chàng đã được đã thông nhưng nhất thời sức lực cạn kiệt do chống chọi với bão dữ nên chàng vẫn chưa hồi phục . Người chàng lạnh rung, chân tay tím thắt lại. Ngư Nhi gom củi khô lại, chàng chỉ tay hô một cái tức thời ngọn lửa bùng cháy

“Kiệt Dương trôi nổi giữa đại dương mênh mông, chàng nhìn thấy một lão tiền bối kêu cứu giữa cơn sóng giữ. Chàng bơi lại gần, nhận ra cha mình chàng gọi to

--Cha, cha

Chàng đưa tay nắm lấy tay cha. Bất ngờ từ đâu một con cá mập trồi lên từ lòng biển. Nó hả hàm rộng lớn táp đứt đôi cha chàng

--cha, cha, Chàng hốt hoảng kêu gào”

Chàng giật bắn người tỉnh dậy mới hay là mình đang trãi qua một cơn ác mộng. Cái chết thảm thiết của người cha lại hiện về trong mơ. Đôi mắt chàng vẫn còn rưng rưng một nổi đau. Dòng lệ tuông ra từ khóe mắt

--chàng không sao chứ. Ngư Nhi hỏi

--đây là âm phủ sao ? Kiệt Dương vẫn chưa tin rằng mình đã được cứu

--không, đây là động trời trên đảo, Ngư Nhi đáp

--động trời à ? Vẻ mặt Kiệt Dương vẫn còn bàng hoàng nghi ngại

--phải, là đệ đã cứu huynh

Nghe đến đây thì Kiệt Dương vô cùng xúc động, chàng nhanh chân bước xuống thạch bàn

--ta thư sinh theo cha ra khơi, lâm nạn giữa đại dương, nay nhờ ơn công cứu giúp, hoàn cảnh cơ hàn không có gì báo đáp, một lạy này xin ân công nhân cho. Kiệt Dương cúi lạy dưới chân Ngư Nhi

--kìa chàng, chàng mau đứng dậy đi, sinh mạng của ta cũng do chàng cứu, nay thi ơn có dịp được báo đáp, huynh hà tấc phải đẳng lễ chi cho khách khí. Ngư Nhi vừa nói vừa dìu Kiệt Dương đứng dậy

Kiệt Dương lấy làm khó hiểu, vì chàng chưa hề gặp nam nhân kia, sao lại nói là thi ân nay có dịp báo đáp. Lẽ nào một vị công tử khôi ngô tuấn tú như thế mà Kiệt Dương lại không một chút ấn tượng nào sao ?

--huynh đã từng cứu mạng đệ à ? sao huynh không nhớ chút gì cả ? ta mới gặp đệ lần đầu tiên mà. Kiệt Dương lấy làm khó hiểu

Ngư Nhi lúng túng, xém chút nữa là thân phận yêu tinh của mình bị bại lộ rồi, may mà kiệt Dương cũng không thể ngờ cá voi lại có thể tu luyện ngàn năm thành người

--à, ý đệ là, huynh hà tấc phải khách khí, đệ thi ân cho huynh sau này có dịp thì huynh cứ báo đáp

Kiệt Dương nói với vẻ chính khí hảo hán ngất trời

--ơn cứu mạng của đệ ta xin ghi tạt trong lòng, sau này có việc nhờ ta, dù lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không ngại

Ngư Nhi cười bông đùa

--huynh lại quá khách khí nữa rồi

Nhân lúc Kiệt Dương không để mắt, Ngư Nhi thí pháp chỉ xuống dòng suối ngầm dưới khe đá. Bổng nhiên mặt suối lạnh như băng lại bốc lên những hơi nước nóng

--huynh ..bên kia có dòng suối nóng, huynh hay thay quần áo xuống ngâm mình cho ấm, đệ thấy sắc mặt huynh còn xấu lằm, phong hàn độc khí vẩn chưa đầy lùi, huynh mau mau xuống đó đi

Kiệt Dương quay đầu nhìn về phía khe đá

--ở đây có suối nước nóng à ?

--phải, dòng nước mạch này chảy qua núi đá vôi làm dòng nước ấm lên, huynh ngâm mình sẽ đẩy lui được phong hàn, tiện thể đệ sẽ hơ lửa làm khô lại quần áo cho huynh, huynh định ăn mặc ẩm ướt như thế này sao ?