Editor: Ngải
Hô hấp của Tư Dật dồn dập, trong gian phòng không có ánh sáng, cậu giống như một con mãnh thú đang ngủ đông, mỗi một lần tạm dừng lại như là đang ấp ủ xem nên ăn con mồi trước mắt như thế nào.
Phía sau lưng Cố Dật Nhĩ dán sát vào cửa, đã không thể lui thêm một bước nào nữa vì thế cô lén lút hạ thấp thân mình, muốn tranh thủ Tư Dật không chú ý chuồn ra từ dưới cánh tay cậu.
Tư Dật sao có thể không biết, cứ để cô đi, đợi đến lúc cô sắp tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích thì tóm khuỷu tay của cô lại lần nữa bức bách cô đứng lên, cậu ấn hai tay cô lên ván cửa.
“Còn muốn chạy?” Tư Dật cười lạnh một tiếng, “Cậu cảm thấy lần này cậu còn chạy được sao?”
Cố Dật Nhĩ biết mình hoàn toàn chọc cho Tư Dật xù lông rồi.
“Đừng, đừng vả vào mặt.” Là con gái có thể co có thể duỗi, cùng lắm thì bị cậu đánh một trận.
“Không vả vào mặt?” Tư Dật chậm rãi cúi đầu ghé sát vào cô, chóp mũi chạm vào mũi cô, “Lúc cậu trát những thứ kia lên mặt tớ sao không nghĩ đến hạ thủ lưu tình?”
Cảm giác áp bách quá lớn khiến hô hấp của Cố Dật Nhĩ cũng trở nên dồn dập, khuân mặt tái nhợt biện minh: “Khá xinh đẹp mà, khán giả phản ứng nhiệt liệt như vậy……”
“Cậu có dám lặp lại lần nữa không?”
Cố Dật Nhĩ không dám: “Tớ không biết trang điểm nên hơi quá tay, lại nói, không phải lúc trang điểm xong cậu cũng không nói gì sao?”
“Cố Dật Nhĩ, cậu còn dám cãi, tớ sẽ cho cậu thử xem cái gì gọi là chân chính quá tay.”
Thanh âm lạnh lùng của Tư Dật không khỏi làm cô rùng mình một cái, rụt cổ không dám nhìn cậu.
“Tớ thật sự là quá ngây thơ rồi, thế nhưng còn có thể tin cậu đồ ma quỷ này.”
Tư Dật quả thật là một giây cũng không thể lơi lỏng, vốn tưởng rằng không khí giữa hai người trở nên hòa hoãn một chút, ít nhất có thể chung sống hoà bình, kết quả cô cũng chỉ là mặt ngoài cười đến thiên chân vô tà, chứ thật ra một bụng ý nghĩ xấu căn bản không thiếu nửa giọt.
Cố Dật Nhĩ xoay chuyển tròng mắt, có chút bất đắc dĩ: “Tớ thật sự không biết trang điểm, hơn nữa nếu tớ làm không tốt sao lúc đó cậu không nói?”
“Tớ nói kiểu gì?” Tư Dật tức giận, “Cậu cầm cái chổi kia quét tới quét lui trên mặt tớ thôi miên muốn chết, lúc ấy tớ đã ngủ luôn rồi, chờ đến lúc cậu đánh thức tớ đã đến lúc lên sân khấu, tớ nói kiểu gì! Cậu nói đi!”
Cậu đè nặng giọng quát cô, nhưng đề-xi-ben trước sau khống chế trong phạm vi cho phép.
Cố Dật Nhĩ cười hắc hắc: “Tớ còn tưởng cậu nhắm mắt dưỡng thần, không nghĩ tới cậu ngủ mất rồi.”
“Còn có những bộ quần áo đó, cậu mò ở đâu ra?”
“Câu lạc bộ cosplay.” Ngữ khí Cố Dật Nhĩ chân thành, “Cái này thật sự là muốn tốt cho cậu, dù sao cậu cũng là nam sinh, mặc áo khoác hoa còn đỡ hơn là mặc váy chứ, đúng không?”
Tư Dật thoáng sửng sốt.
Đúng là lúc mặc cái váy kia, xung quanh một loạt tiếng kinh diễm khiến cậu muốn đâm tường tự sát ngay tại chỗ.
Hơn nữa phía dưới còn lạnh căm căm, gió lùa vèo vèo, ngay cả những nữ sinh bình thường cũng không chịu đựng được.
Cố Dật Nhĩ thấy Tư Dật im lặng, không ngừng cố gắng: “Cậu ngẫm lại xem, nếu cậu hoá trang quá xinh đẹp, không phải là thành nữ trang đại lão sao? Lỡ có nam sinh coi trọng cậu thì sao? Tớ đây là vì muốn tốt cho cậu.”
(Nữ trang đại lão: nam mặc đồ nữ đẹp)
“Cho nên đây lý do cậu biến tớ thành thôn cô?”
Cố Dật Nhĩ liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, cậu quá đẹp, tớ không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của cậu.”
“……” Tư Dật im lặng vài giây, ngữ khí cứng đờ, “Liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên liên quan đến tớ, tớ là ba ba của cậu, sao tớ có thể để cho mấy tên đàn ông thối tha khác dám mơ tưởng nữ nhi bảo bối của tớ chứ?”
Tư Dật nhéo mặt cô, híp mắt: “Hửm?”
Cố Dật Nhĩ bị cậu nhéo mặt, mồm miệng không rõ: “Nói đùa thôi…”
Tư Dật buông cô ra.
Cố Dật Nhĩ biết nguy cơ đã được giải trừ, cười nịnh nọt; “Có người nào nói với cậu là đôi mắt cậu cực kỳ xinh đẹp chưa.”
“… Đừng vuốt mông ngựa nữa.”
“Đây là lời nói thật.”
Tư Dật duỗi tay gõ lên đầu cô một cái: “Câm miệng.”
Thứ mà Cố Dật Nhĩ am hiểu nhất chính là bằng mặt không bằng lòng, lúc này không vỗ thì còn đợi đến khi nào mới vỗ, vì thế tiếp tục ba la bô lô nói: “Thật sự rất đẹp, là tớ cũng không đẹp bằng cậu.”
Tư Dật mở cửa phòng ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến đôi mắt cô nheo lại một chút, mơ hồ thấy được khóe miệng cậu giương lên một vòng cung.
“Vậy cậu cũng trang điểm một chút không?”
“Hả?”
Cô còn chưa phản ứng lại, Tư Dật đã tóm lấy cổ áo cô như xách một con gà, không biết lại lôi cô đi đâu.
Cố Dật Nhĩ không theo kịp bước chân cậu, chân trái vướng chân phải, vội vàng nói: “Tớ tự đi được, cậu buông cổ áo tớ ra.”
Tư Dật cười: “Vương Thiết Căn, già rồi nên chân cẳng không linh hoạt nữa phải không.”
“……” Gọi thẳng tên của ba nó, thật không lễ phép.
Hai người về phòng hóa trang, lúc này những người khác đã về lớp học, phòng hóa trang trống rỗng, nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
“Vào đi.”
Cố Dật Nhĩ bị Tư Dật dẫn tới chỗ gương trang điểm, không biết Tư Dật muốn làm gì.
“Ngồi xuống.”
Cố Dật Nhĩ ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Tư Dật khom lưng đánh giá mặt cô, dường như thấy có chỗ nào không đúng, lại ra lệnh cô đứng lên.
“Cậu muốn làm gì?”
Cô đứng ở kia, nghĩ thầm chỉ cần Tư Dật đừng đánh cô, khiến cô về nhà bị ba và dì Cao tra hỏi là được, mặt khác coi như trả nợ cho cậu.
Một đôi tay đặt bên hông cô, hai chân Cố Dật Nhĩ đột nhiên bay lên không, ngồi trên bàn trang điểm.
Tư Dật ôm cô lên.
Lúc này cô vừa vặn nhìn thẳng với Tư Dật.
Cậu đứng giữa hai chân cô, tay chống bên cạnh bàn, vây cô chặt chẽ ở chính giữa, không thể động đậy.
Cố Dật Nhĩ ngơ luôn, chỉ thấy Tư Dật cau mày tìm kiếm cái gì đó, cầm lấy một cái hộp hỏi cô: “Đây là cái gì?”
Bên trong có mười mấy loại màu sắc, đen lục lam hồng đều có.
Cô biết cái này: “Chắc là phấn mắt.”
“Cái này thì sao?”
“Ừm, phấn?” Cố Dật Nhĩ cũng không biết trang điểm, những thứ không thường thấy thì cô không biết.
“Mấy cái này là mấy cái quỷ gì thế không biết.” Tư Dật mặt không vui, rốt cuộc tìm được cái mình biết, “Dùng cái này đi.”
Trong tay cậu cầm một thỏi son môi.
Mở nắp ra, vặn son lên, Cố Dật Nhĩ hoảng sợ nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” Tư Dật cười như không cười, “Có đi có lại, tớ cũng trang điểm cho cậu một lần.”
“Không cần!” Cố Dật Nhĩ vội vàng dùng tay che mặt, “Cậu làm nhất định là xấu hơn tớ một trăm lần!”
“Cậu không tin tớ như vậy sao? Dù sao tớ cũng từng học vẽ tranh đấy.” Tư Dật ra lệnh, “Bỏ tay ra.”
“Không.”
Tư Dật kéo tay cô từ trên mặt xuống, sau đó dùng một bàn ray rảnh rỗi của mình khóa tay cô ở sau lưng, một tay khác cầm son môi để sát vào cô.
Cố Dật Nhĩ cũng biết mình không trốn thoát, tuyệt vọng nói: “Đừng thoa khắp khuôn mặt.”
Tư Dật cười nhẹ, lại thấy cô đã nhắm mắt lại.
Son môi là dùng để thoa lên môi, cái này cậu hiểu, vì thế ánh mắt Tư Dật dịch tới đôi môi cô.
Trên môi Cố Dật Nhĩ có một viên môi châu, đây là điều cậu vẫn luôn biết.
Khi đôi môi khép hờ khẽ nhếch, nó nổi bật giữa hai làn môi, khiến người ta cực kỳ rung động.
Môi cô không điểm mà hồng, phiếm nhạt, cánh môi hơi mỏng.
Mỹ nhân môi đỏ còn cần thêm má hồng. Tư Dật dùng son môi điểm vào viên môi châu của cô.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt nhìn cậu, chỉ thấy cậu trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Còn mang theo chút cường ngạnh.
Cậu không biết tô son môi, chỉ có thể dựa vào cảm giác tô một lớp mỏng lên môi cô, cây son này có màu giống màu hồng anh đào, nó hoàn toàn che đi màu môi ban đầu của cô.
Ánh mắt Tư Dật tối đi, tùy tiện rút một tờ khăn giấy bên cạnh lau râu giả của cô đi.
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Nhẹ thôi.”
Trong lúc lau râu không cẩn thận lau tới son môi, màu son nhòe ra dính lên má cô.
Mỹ nhân như ngọc, da thịt như sứ, đôi môi đỏ bừng, cùng với viên hồng đậu kia.
Mời người ta hái.
Là viên hồng đậu mà cậu tham lam ăn thế nào cũng không đủ trong giấc mộng.
Hiện giờ đang ở trước mắt.
Con ngươi Tư Dật trở nên sâu thẳm, Cố Dật Nhĩ nhăn mũi: “Cậu làm sao vậy?”
Cậu phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên cười: “Tớ nghĩ, vẫn là trực tiếp cho cậu một quyền đi.”
Cố Dật Nhĩ có chút luống cuống, duỗi tay đẩy cậu; “Đừng…”
“Không được nhúc nhích.” Một bàn tay cậu ôm mặt cô, một bàn tay nắm thành nắm đặt bên môi, cậu thổi thổi khẩu khí vào nắm tay.
Sau đó cậu giơ nắm tay lên.
Cố Dật Nhĩ sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng nắm tay không có tới, kể cả tiếng gió rất nhỏ vung nắm tay cũng không có.
Thay vào đó là tiếng hít thở dần dần nóng bỏng lên.
Trái tim Cố Dật Nhĩ không khỏi kinh hoàng, lại không phải bài xích, cũng không phải sợ hãi, là một loại khẩn trương và kinh hoảng khó có thể miêu tả.
Giống như dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
Bỗng nhiên, dường như cô nghe thấy một tiếng thở dài nhàn nhạt.
Sau đó cằm nóng lên, Cố Dật Nhĩ đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Tư Dật cắn cằm cô.
Cậu đỡ mặt cô, khom lưng cúi người, cắn một cái lên cằm cô.
Cố Dật Nhĩ phản ứng lại dùng sức đẩy cậu ra.
Tư Dật phản ứng không kịp, bị cô đẩy xa vài bước, miễn cưỡng ngồi xuống ghế.
Cô che cằm lại, mặt nóng lên, một cái tay khác chỉ vào cậu, hét lên: “Cậu cắn tớ làm gì!”
Tư Dật ngốc luôn, bộ dáng còn ngốc hơn cô, hoãn mấy chục giây mới ý thức được mình vừa làm cái gì, che miệng né tránh ánh mắt của cô: “Trừng phạt.”
“Biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái!” Cô liên tiếp mắng vài câu, nhảy xuống bàn dùng sức giậm giậm chân cũng không tiêu được cơn tức giận này.
Ánh mắt Tư Dật lập loè như là bắt được nhược điểm của cô, giương mắt nhìn cô, thanh âm cực nhẹ: “Nhĩ Đóa, nếu về sau cậu chọc tớ thì tớ cắn cậu, cắn đến cậu nghe lời mới thôi.”
“Cậu là con cún sao?” Cố Dật Nhĩ hung hăng trừng cậu.
“Nếu cậu lại chọc tớ thì tớ chính là con cún chỉ biết cắn người.”
Cái phòng hóa trang này có bật điều hòa không vậy, sao nóng thế.
Hai người đối diện nhau, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
“Dật ca, Cố Dật Nhĩ, sao hai người còn chưa về…”
Người mở cửa phòng còn chưa kịp nói chuyện, vẻ mặt khϊếp sợ sững sờ tại chỗ.
Tuy rằng hai người trong phòng dựa cũng không gần, nhưng son môi của Cố Dật Nhĩ bị nhòe, không khí trong phòng ngọt ngào quỷ dị, còn có mặt hai người hồng như đít khỉ, toàn bộ đều đang nói cho cậu nơi này vừa phát sinh chuyện gì.
Lục Gia biết mình không có cơ hội, nhưng cậu cũng không biết hành động của Dật ca lại nhanh như vậy!
“Lục Gia sao cậu không vào?”
Vương Tư Miểu chen qua, liếc mắt một cái thấy tình hình, cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngại quá quấy rầy rồi.” Cô lập tức kéo Lục Gia, cửa rầm một tiếng đóng lại.
Cố Dật Nhĩ đột nhiên phát hiện vội vàng đuổi theo: “Các cậu nghe tớ giải thích đã!”
Chỉ để lại Tư Dật vẻ mặt ngơ ngẩn ngồi trên ghế.
Cậu như bị nhấn nút slowmotion, ngơ ngác xoa môi mình.
Thật lâu sau, thống khổ cong eo dùng tay che mặt.
Tư Dật cái đồ nhát chết.
***
Trên đường về nhà, xe nhà họ Tư.
Mẹ Tư xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt Tư Dật đang dại ra.
Cậu cứ như vậy ước chừng hơn mười phút, từ khi lên xe đã như một bức tượng điêu khắc, ngồi ở kia không biết suy nghĩ cái gì.
“Tư Thanh Dương, con trai anh linh hồn thoát xác rồi.” Mẹ Tư chọc chọc ba Tư đang lái xe.
Ba Tư nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cười: “Bạn nhỏ có tâm sự, chúng ta cũng đừng quản.”
Bang một tiếng, Tư Dật ngã xuống trên ghế sau.
Mẹ Tư vội vàng xoay người: “Tư Dật con làm sao vậy?!”
“Không sao ạ…” Tư Dật phát ra thanh âm rầu rĩ.
Mẹ Tư không yên lòng, vươn người ra sau xem cậu, chỉ thấy con trai đang ngắc ngư ở ghế sau, bụm mặt, không biết là bị làm sao nữa.
Nhìn kiểu gì cũng giống dáng vẻ thiếu nam hoài xuân.
Trong lòng mẹ Tư cảm thấy không ổn, hỏi: “Tư Dật, hôm nay diễn cùng con, cậu nam chính kia là ai thế?”
Tư Dật không biết sao đột nhiên mẹ lại hỏi cái này, ngồi dậy, nói: “Cậu ấy ạ, bàn cùng bàn với con, tên là Phó Thanh Từ.”
Xe bỗng nhiên phanh gấp một cái.
“Tiểu Phù! Tiểu Phù em làm sao vậy!”
“Mẹ! Mẹ sao mẹ lại ngất đi rồi!”