Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 17: Bánh kem

Thói quen ngày thường bảy giờ một khắc ra cửa của Cố Dật Nhĩ hôm nay lại bị thay đổi, sáu giờ đã tự tỉnh, 6 giờ rưỡi liền thu thập xong xuôi.

Thời điểm cô đang chuẩn bị ra cửa, Cao Tự Án vừa vặn chạy bộ về tới.

Anh có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy đã đi học rồi?”

“Dạ, hôm nay em thức dậy tương đối sớm.”

“Thật là hiếm lạ.” Cao Tự Án cười nói: “Anh nhớ là chỉ khi nào có kỳ thi thì em mới có thể dậy sớm như vậy, bộ hôm nay còn thi sao?”

“Không có ạ, thi xong rồi.” Cố Dật Nhĩ ở cửa vừa thay giày vừa trả lời.

Cao Tự Án một bên lau mồ hôi một bên hỏi: “Về sau em có muốn cùng anh chạy bộ không?”

“Không cần đâu.” Cố Dật Nhĩ dậm dậm chân, bảo đảm giày đã mang vào tốt: “Em còn nhỏ, ngủ không đủ thì sẽ không cao lên được, tạm biệt anh.”

Vừa nói xong Cố Dật Nhĩ mở cửa chuồng đi nhanh như tiểu hồ ly.

Thời tiết hiện tại cũng không phải lạnh lắm, lúc này trời đã hoàn toàn sáng, khu dân cư xanh hoá này cũng thật không hổ danh, nơi nơi đều đủ loại thảm thực vật, một ngày mới bắt đầu, trong không khí còn mang theo hơi sương ướŧ áŧ, mùi cây cối cùng không khí mới mẻ đan xen vào nhau, Cố Dật Nhĩ dùng sức hít một hơi, giang hai tay như ôm cả bầu không khí này vào người tận hưởng, cảm thấy sáng nay thực vui vẻ thoải mái.

Tư Dật nói nhà ở tại số 17, Cố Dật Nhĩ tìm đường nhỏ đi qua đó lấy balo, khi đến nhà Tư Dật, phát hiện cậu ta đã sớm ở cửa chờ.

Dựa vào cổng lớn nạm đá cẩm thạch, một tay bỏ túi một tay cầm di động, hai chân bắt chéo trông bộ dáng lười biếng mà có vẻ thích ý.

Cố Dật Nhĩ thấy cậu xem di động xem đến thất thần, thoáng vòng một vòng, đến bên cạnh cậu.

Mắt thấy càng ngày càng gần, Cố Dật Nhĩ cười xấu xa một tiếng, tính toán sẽ hù cậu nhảy dựng.

Cách cậu còn có vài bước nữa cô nhảy ra tới đến bên người cậu, duỗi tay đang muốn dọa liền thấy cậu vừa lúc ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn cô.

Cố Dật Nhĩ tay treo ở giữa không trung, xấu hổ không biết là nên tiếp tục hay là thôi.

Tư Dật nhìn cô, khóe môi hơi câu lên.

Cố Dật Nhĩ kéo kéo khóe miệng, ngữ khí cứng đờ: “Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Tư Dật đem balo đưa cho cô: “Cậu mới từ đường nhỏ kia ra tới là tớ đã biết rồi, rón ra rón rén thật đúng là cho rằng tớ không biết sao?”

“Vậy cậu làm gì mà không để ý đến tớ.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.

Tư Dật cầm điện thoại di động nhét vào trong túi: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa, tớ đến gần trường học mua, cậu ăn chưa?”

“Cũng chưa, dì giúp việc chăm sóc mẹ tớ cả đêm đến giờ còn ngủ chưa dậy kịp.”

Cố Dật Nhĩ nhớ tới ngày khai giảng lúc trước, người mặc tây trang váy ngắn, nhìn qua khôn khéo giỏi giang là mẹ Tư Dật.

“Mẹ cậu làm sao vậy?”

“Không biết, chắc là do công tác quá mệt mỏi, tối hôm qua bỗng nhiên té xỉu, bất quá ngủ một giấc đã không có việc gì.”

“Mẹ cậu nhìn qua thật sự là rất giỏi giang.”

Tư Dật kéo kéo khóe miệng: “Mỗi ngày cùng ba tớ ở công ty phân cao thấp chỉ hận không thể một chân có thể dẫm ba tớ trên đầu thôi.”

Hai người chậm rãi cùng đi đến trường, trên đường gặp được mấy cô chú mặc bộ đồ trắng luyện Thái Cực quyền, Tư Dật bỗng nhiên cười: “Không chừng chờ tớ trưởng thành rồi hai người bọn họ sẽ mỗi ngày ở chỗ này so tài xem ai đánh Thái Cực quyền giỏi hơn đấy.”

Cố Dật Nhĩ cúi đầu, phụ họa lời nói của cậu: “Như vậy khá tốt mà.”

Tư Dật ý thức được lời nói của mình có gì đó sai sai, ai một tiếng: “Nhĩ Đóa, sau này cậu già rồi thì thích luyện Thái Cực hay là nhảy kiêu vũ ở quảng trường?”

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Đều không thích.”

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Chơi game.”

Tư Dật nhếch miệng cười, tựa hồ có thể nghĩ đến nhiều năm sau hình ảnh Cố Dật Nhĩ mang kính lão, mặc áo khoác hoa ngồi ở trước máy tính giống chú rùa đen duỗi đầu chơi game.

Cố Dật Nhĩ liếc mắt nhìn Tư Dật, hỏi lại: “Vậy còn cậu?”

“Không biết nữa.” Tư Dật nhún nhún vai: “Bất quá đến lúc đó tớ có thể bồi cậu cùng nhau chơi game.”

“Nói bừa.” Cố Dật Nhĩ nhăn lại cái mũi.

Tư Dật học cô nhăn lại cái mũi: “Đến lúc đó thì cậu sẽ biết thôi chẳng phải sao.”

Bởi vì Cố Dật Nhĩ không đi xe đạp, nên hai người đi bộ đến tàu điện ngầm.

Tư Dật than một tiếng: “Nhĩ Đóa a, cậu nhanh học cưỡi xe đạp đi.”

“Không cần.” Cố Dật Nhĩ quyết đoán cự tuyệt: “Cậu cưỡi được thì cậu tự cưỡi đi.”

Nói xong liền hướng phía trước mà bước không lưu luyến thân ảnh phía sau.

Tư Dật bật cười, kéo balo của Cố Dật Nhĩ, cô bị người phía sau kéo đột ngột mất thăng bằng lui lại mấy bước, quay đầu trừng cậu: “Làm gì vậy?”

“Chờ tớ một chút sẽ chết sao.” Tư Dật chân dài, cùng cô bước song song: “Không học thì không học, về sau tớ chở cậu.”

“Hiện tại xe đạp này không có yên sau không thể cho cậu ngồi.”

“Tớ sẽ làm cái yên nhỏ phía trước, cậu ngồi ở chỗ đó nhé, như mấy cô nhóc năm - sáu tuổi ý.”

“... Lăn.”

Cô lại ném cậu ở phía sau bước nhanh đi, Tư Dật nhìn cô lắc đầu tóc đuôi ngựa cũng lắc qua lại, cười.

Chủ ý này kỳ thật rất không tồi a.

***

Cố Dật Nhĩ mang theo Tư Dật vào tiệm bánh kem mà cô thường xuyên mua.

Tư Dật hiểu rõ: “Bữa sáng thường ngày của cậu là mua ở chỗ này sao?.”

“Uhm, cậu ăn gì?”

“Để tớ xem cái đã.”

Cố Dật Nhĩ cầm cái kẹp cùng mâm, chỉ chỉ nơi cách đó không xa có nhiều người vây quanh: “Tớ qua đó lấy bánh, đợi lát nữa cậu chọn được rồi thì đi tính tiền cùng tớ.”

“Đi đi.”

Tư Dật không thích ăn đồ ngọt cho lắm, đặc biệt là phía trên còn có nhiều trái cây hoặc là bơ cái loại, nhìn rất ngán, không muốn ăn.

Cậu chọn nửa ngày, cuối cùng vẫn là chọn đại một cái để tính tiền.

Đang giơ tay chuẩn bị lấy, liền nghe thấy có giọng ai đó kêu cậu.

Cậu ngẩng đầu, là Tôn Yểu ở lớp ba.

Tôn Yểu cũng ở đây chọn bánh kem, bưng mâm, ý cười ngâm ngâm nhìn cậu: “Cậu cũng tới mua bữa sáng sao.”

“Uhm.” Tư Dật nhìn mâm bánh kem của Tôn Yểu, là loại Cố Dật Nhĩ thường ăn: “Cậu cũng thích ăn cái này?”

Tôn Yểu gật đầu: “Uhm, cái này siêu cấp ngon, cậu có muốn thử một chút không?”

Tư Dật nhìn cái bánh phía trên có miếng dâu tây đo đỏ cùng chocolate, quyết đoán mà lắc đầu.

Tôn Yểu có ý đồ thuyết phục cậu: “Thật sự ăn rất ngon, mỗi ngày đều cung không đủ cầu đấy.”

"Đều là loại mà nữ sinh các cậu thích ăn.” Tư Dật không nhìn cô ta nữa, quay đầu khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Cố Dật Nhĩ. Trong lòng nghĩ cô nhóc Tiểu Nhĩ Đóa, người không cao, lại chen chút vào đám người kia, cậu tìm không ra.

“Cậu đang tìm cái gì vậy?”

Tư Dật thuận miệng trả lời: “Tìm Nhĩ Đóa.”

Tôn Yểu nghi hoặc nhìn Tư Dật hai lỗ tai đều khoẻ mạnh, không rõ là cậu rốt cuộc đang tìm lỗ tai nào.

Đang muốn mở miệng hỏi lại, liền nghe thấy Tư Dật cười nói: “Nhưng tìm được rồi, hẹn gặp lại.” Sau đó xua xua tay với Tôn Yểu, rồi bước về phía trước.

Tôn Yểu cắn môi, đi theo.

Tư Dật ỷ vào vóc dáng cao, từ trong đám người nhấm chuẩn nắm cổ áo Cố Dật Nhĩ, cô gái nhỏ nhỏ xinh xinh đã bị cậu kéo ra khỏi đám người.

“Làm gì!” Cố Dật Nhĩ lại trừng cậu: “Thiếu chút nữa là không cướp được rồi.”

Tư Dật nhìn mâm bánh kem của cô, nhướng mày: “Cái này không phải cướp được rồi sao?”

“Còn may là tớ nhanh tay.” Cố Dật Nhĩ ôm mâm như bảo bối, nhìn Tư Dật hai tay trống trơn, hỏi: “Sao cậu chưa lấy cái nào hết vậy?”

“Tớ lại không vội.” Tư Dật chỉ chỉ cách đó không xa bày bánh dứa: “Mời tớ ăn cái bánh dứa đó đi.”

Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Cậu tự mua đi.”

“Ha, nha đầu cậu nhỏ mọn như vậy sao, một cái bánh dứa cũng không mời tớ được à.” Tư Dật bày ra bộ dáng chỉ trích Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ cũng không dao động.

Nãy giờ Tôn Yểu vẫn luôn đi theo phía sau Tư Dật bỗng mở miệng: “Tớ mời cậu, cậu lấy bánh đi.”

Hai người đồng thời nhìn lại, Tôn Yểu mỉm cười: “Tớ cũng thích ăn bánh dứa.”

Cố Dật Nhĩ không quen biết Tôn Yểu, hỏi Tư Dật: “Bạn cậu sao?”

Tư Dật không gật đầu, chỉ nói: “Lớp ba.”

Cố Dật Nhĩ nga một tiếng, hướng Tôn Yểu cười cười: “À, đồng học này, vậy cậu mời Tư Dật ăn đi, tớ đi trước trả tiền bánh của tớ.”

“Nhĩ Đóa!” Tư Dật kêu cô, Cố Dật Nhĩ giả vờ không nghe thấy, nhắm thẳng quầy thu ngân bên kia mà bước.

Tôn Yểu thấy bộ dáng Tư Dật tức muốn hộc máu, tiến lên an ủi nói: “Tớ mời cậu ăn cũng giống nhau thôi mà.”

Tư Dật nhìn cô ta một cái, khẽ nhíu mày: “Không giống nhau.”

Tôn Yểu có chút xấu hổ mà há miệng thở dốc, miễn cưỡng cười nói: “Cố đồng học nói không muốn mời cậu, miễn cưỡng cậu ấy không hay lắm đâu.”

“Vậy cậu miễn cưỡng mời tôi cũng là càng không hay cho lắm.” Tư Dật thoáng cười cười: “Không phiền cậu tiêu pha, tôi tự mua là được.”

Tôn Yểu còn muốn nói cái gì, Tư Dật lại nói câu hẹn gặp lại, liền đi lấy bánh dứa.

Nữ sinh xinh đẹp miệng mím lại, nhìn tới cô gái đang trả tiền ở quầy thu ngân, hơi có chút mất mát cúi đầu.

Thì ra "Nhĩ Đóa" trong miệng Tư Dật lúc nãy là Cố Dật Nhĩ. Cũng là nữ sinh cùng cậu ấy lên phát biểu trong ngày khai giảng.

Trong ngày khai giảng ấy, thời điểm mà Cố Dật Nhĩ bước lên sân khấu Tôn Yểu nghe thấy chung quanh các nam sinh đều hít hà một hơi.

Mặc đồng phục váy ngắn, trang điểm nhẹ, đôi mắt diễm lệ đào hoa thoáng giương lên, môi anh đào đỏ bừng, da thịt tuyết trắng. Là Trạng Nguyên năm nay. Lại còn có học cùng lớp với Tư Dật.

Tôn Yểu nghe nam sinh lớp mình trộm thảo luận, nói tuy rằng Tôn Yểu cùng lớp với họ, sẽ bỏ phiếu cho Tôn Yểu làm hoa khôi, nhưng thật lòng vẫn là cảm thấy Cố Dật Nhĩ là tuýp người giống tiểu tiên nữ, về diện mạo càng phù hợp gu thẩm mỹ của bọn họ hơn.

Lúc này Tư Dật cầm bánh dứa đi tìm Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu.

Tôn Yểu có chút không cam lòng nhíu nhíu mày.

Tư Dật cường ngạnh đem bánh dứa đặt ở mâm của Cố Dật Nhĩ: “Cậu mời tớ đi.”

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Vừa nãy nữ sinh kia không phải nói muốn mời cậu đó sao?”

“Tớ muốn cậu ta mời làm gì? Tớ chỉ muốn cậu mời thôi.”

Thiếu niên thanh tuấn ngày thường luôn là một bộ dáng khí khái mạnh mẽ, tùy hứng lên cư nhiên lại làm người ta chấn động.

“Cậu đây là đang làm nũng sao?” Cố Dật Nhĩ nhăn mũi.

Tư Dật chớp chớp mắt, cười nói: “Cậu nói đúng thì là đúng như vậy đó.”

Cuối cùng Cố Dật Nhĩ vẫn là nhận trách nhiệm mua bánh cho cậu.

Thuận tiện còn cầm hai ly sữa đậu nành.

Mỗi người cầm bữa sáng của mình, cảm thấy thỏa mãn đi ra khỏi tiệm bánh kem.

Lúc này trời đã có nắng, ở cổng trường học sinh ríu rít đi vào thật náo nhiệt.

Cố Dật Nhĩ thức dậy sớm, bụng cũng đói meo, không nhịn xuống được trực tiếp ở trên đường vừa đi vừa ăn.

Tư Dật ăn bánh dứa của mình, lâu lâu quay sang nhìn cô.

Trông cô ăn gấp gáp như sợ ai tranh mất phần, khóe miệng đều dính chocolate.

“Ăn ngon như vậy sao?”

Cố Dật Nhĩ liếc cậu một cái: “Cậu sẽ không hiểu.”

“Nhìn cậu ăn ngon như vậy, tớ cũng muốn ăn.” Tư Dật nhìn lại bánh dứa của mình, tức khắc cảm thấy nhạt như nước ốc.

Cố Dật Nhĩ xoay chuyển thân mình, đem bánh kem giấu đi: “Không cho.”

“Ai, cho tớ ăn một miếng thôi.” Tư Dật chơi xấu.

“Không cho.”

Tư Dật nhướng mày, khom lưng định cắn một miếng, Cố Dật Nhĩ tay mắt lanh lẹ đem tay co rụt lại, thành ra Tư Dật cắn không khí.

“Cậu chơi xấu a!” Cố Dật Nhĩ trừng Tư Dật.

Tư Dật lại há mồm làm bộ muốn cắn, Cố Dật Nhĩ lại trốn, hai người ngươi tới ta đi, có không ít người bị bọn họ hấp dẫn ánh mắt.

Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng, hướng phía trước mặt chạy hai bước, quay đầu xem cậu: “Muốn ăn thì tự cậu mua đi.”

Tư Dật cười xấu xa một tiếng: “Cậu chạy xa như vậy, là muốn để tớ theo đuổi cậu sao?”

Cố Dật Nhĩ trướng mặt: “Đừng có quấy nữa!”

“Vậy cậu cho tớ ăn thử một miếng.”

Cố Dật Nhĩ bị các bạn học nhìn ngó thật sự là không có cách nào tiếp tục cùng Tư Dật náo loạn, nhìn bộ dáng muốn thử của Tư Dật, cũng không so đo nữa. Cô lại đi trở về gần bên cậu, đưa đưa miếng bánh cho cậu ăn thử.

Tư Dật ăn một miếng, quả nhiên rất ngọt. Thật sự ăn rất ngon.

Cố Dật Nhĩ hỏi cậu: “Ngọt không?”

“Ngọt lắm.” Tư Dật chậc lưỡi.

Hai người cuối cùng tắt lửa chiến, cùng nhau vào phòng học.

Mới vừa tiến vào phòng học, các bạn học liền hướng hai người bọn họ vẫy tay: “Hai ngươi tới đây xem! Có kết quả thi rồi này!”

Hai người đều là sửng sốt, lớp trọng điểm không hổ là trọng điểm của cao trung, hôm qua mới thi xong, hôm nay liền ra thành tích.

Cố Dật Nhĩ chạy nhanh lại: “Mau cho tớ xem.”

Một nam sinh đang cầm phiếu điểm lại hơi hơi giơ lên: “Đoán xem, lần này cậu đứng thứ mấy?”

Cố Dật Nhĩ không chút do dự: “Còn phải hỏi sao? Khẳng định là thứ nhất rồi.”

Nam sinh cười cười, lại hỏi Tư Dật: “Tư Dật còn cậu thì sao?”

Tư Dật mỉm cười: “Thứ nhất.”

“Nga ~ vậy mọi người đoán thử xem, ai là người đứng nhất đây?”

Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn mắt Tư Dật: “Con trai à, thừa nhận đi, ba ba chính là ưu tú hơn con.”

Tư Dật cười lạnh một tiếng: “Ha hả, ai là con, ai bà ba ba còn chưa biết đâu nhé.”