Chương 32 - Kết
- Ôi chao vậy thì còn gì bằng? Nhờ Thơm rửa nốt đống bát này hộ anh nhá!Anh Thắng hớn hở đề nghị, chị Thơm nhanh nhảu từ chối.
- Em cũng muốn lắm cơ, tiếc là em bận ra đầu đình họp hội phụ nữ mất rồi.
Úi giời điệu bộ ngúng nguẩy của chị Thơm y hệt cái chị trong bộ phim chiếu trên tivi chiều thứ bảy hàng tuần. Con Vân cũng ngưỡng mộ cái chị đó ghê lắm, khát khao của nó là khi nào lớn lên sẽ được anh người yêu chở đi bằng xe máy giống như chị. Tất nhiên sau này tôi nhất định sẽ biến ra hàng trăm, thậm chí hàng triệu chiếc xe máy đèo nó vi vu khắp nơi, nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ vì công lực chưa đạt tới cảnh giới thượng thừa nên tôi chỉ có thể dùng mo cau kéo nó mà thôi. Con Vân thích mê, nó cười tít hết cả mắt, tôi vừa kéo vừa ngoảnh lại nhìn nó, bắt chước chú hàng xóm tình củm mở lời.
- Cẩm Vân yêu dấu của anh, anh sẽ đưa em đi tới cùng trời cuối đất!
Khác với người yêu chú hàng xóm chỉ e lệ nghẹn ngào, con Vân phản ứng lanh lẹ hơn hẳn, nó ríu rít đồng tình.
- Trọng Đăng dấu yêu của em, em nguyện đi theo anh tới cuối đất cùng trời.
Nó còn đảo thứ tự từ của tôi chứ, con này nó đáng yêu hết cả phần thiên hạ rồi. Nó bám lấy mo cau cười khanh khách, còn tôi cũng bám lấy tàu lá, dùng hết sức kéo nó đi, tôi càng kéo nhanh nó càng cười lớn. Nụ cười của nó còn giòn giã hơn cả lạc rang muối, tôi trộm nghĩ nếu tới bữa ăn có nó ở cạnh cười cho tôi nghe, tôi chắc không cần ăn lạc nữa, chan nước mắm thôi cũng thấy ngon.
- Đăng ơi Đăng, hòn đá Khôi kìa Đăng kìa, con của chúng mình kìa! Con trai ơi mẹ nè, con trai yêu dấu ơi mẹ Vân nhớ con quá nè!
Con Điệu hét lớn khi trông thấy hòn đá giống hệt hòn đá Khôi bên vệ đường, nó đưa tay đón luôn lấy "thằng bé", vỗ về như kiểu đó đích thực là con trai chúng tôi vậy. Vì nó đang rất vui nên tôi đành ngậm miệng làm thinh, kế hoạch về thó vải của chị Thơm may công chúa Khôi bị trì hoãn, thay vào đó là tôi đưa mẹ con nhà nó đi du ngoạn khắp nơi trên chiếc mo cau nhỏ. Chúng tôi chu du từ giậu mồng tơi nhà nó qua gốc đa đầu đình tới ao sen cuối làng, từ lúc trời còn nắng chang chang tới khi giông gió mù mịt.
- Phải làm sao đây nếu như cơn gió kia cuốn em đi mất?
Con Điệu run run hỏi, ánh mắt nó lo âu nhìn theo mái chuồng lợn lợp rơm nhà bà Lan đang theo gió bay vù vù xuống đầm sen. Tôi dừng lại phủi phủi mấy sợi rơm lơ thơ rơi trên đầu nó rồi chững chạc trấn an.
- Đừng lo, anh sẽ dùng sức mạnh phi thường của mình để chiến đấu với gió, cướp em về bên anh.
- Nhưng ngộ nhỡ lúc đó em không còn là em nữa thì sao? Em bị gió biến thành gió và đưa lên làm nữ hoàng của vương quốc gió, vĩnh viễn không thể quay lại làm em của ngày hôm nay!
Nó nói nhăng cuội cái gì vậy? Tôi chả hiểu gì sất, đành phải ghé tai nó hỏi nhỏ.
- Ơ sao gió lại biến mày thành nữ hoàng của vương quốc gió nhỉ?
- Vì tớ xinh với có khí chất ý!
Nó cũng ghé tai tôi ỏn ẻn giải thích, tôi ngây người nhìn đôi gò má hồng nhuận của nó, phải công nhận là nó xinh thật. Vừa hay lại có một cơn gió to bất ngờ ập đến, con Vân sợ hãi trốn sau lưng tôi, tôi đứng đằng trước dang hai cánh tay đương đầu với gió, tuyên bố dõng dạc.
- Cẩm Vân yêu dấu của anh đừng sợ. Nếu gió muốn mang em đi thì gió phải bước qua xác anh trước. Mà xác anh thì em biết rồi đó, không hề dễ bước qua.
- Hỡi cơn gió kia, ngươi đã nghe thấy chưa? Ngươi đừng hòng cướp ta khỏi tay anh Trọng Đăng, ngươi hãy mau đi đi.
Nó ra lệnh, ngặt nỗi gió không nghe lời. Thế nên nó đành bất lực đi đằng sau tôi, cứ thế, tôi là chỗ dựa vững chắc cho nó trước bao giông tố bão bùng của cuộc đời. Về đến giậu mồng tơi nó vòng lên đằng trước, chớp chớp mắt nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Nó có một đôi mắt đẹp hơn tất thảy những gì đẹp nhất trên đời, và cũng chỉ có đôi mắt của nó mới đủ đẳng cấp để phản chiếu độ hào hoa tiêu sái của tôi mà thôi. Hai chúng tôi quả thật sinh ra là để dành cho nhau mà!
Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên những chiếc lá mồng tơi, anh Thắng đã rửa bát xong, chị Thơm cũng đi họp hội phụ nữ ở đầu đình về rồi. Chúng tôi kéo nhau vào nhà con Vân học vẽ. Chị Thơm vẽ anh Thắng rửa bát, anh Thắng vẽ chị Thơm cười duyên, còn tôi và con Vân vẽ chung một bức, vẽ thằng Khôi. Thằng con trai của chúng tôi được thừa hưởng tất cả những gì đẹp đẽ nhất từ ba mẹ, tiếc rằng, nó lại chẳng được hoàn hảo cho lắm. Tôi ngắm đi ngắm lại tờ giấy vừa vẽ, thở dài bảo con Vân.
- Mày có công nhận là thằng Khôi cũng rất đẹp trai nhưng vẫn chưa đạt tới đẳng cấp đẹp của tao không?
Con Vân giành lại tờ giấy ngắm ngắm nghía nghía, vừa ngắm vừa quay sang nhìn tôi, một lúc sau nó cũng phải gật đầu tán thành.
- Công nhận. Thằng này đẹp thua Đăng, nó chỉ đẹp trai thứ nhì trên đời thôi.
- Ừ.
- Nhưng sao Đăng đẹp trai nhất trên đời với cả tớ cũng xinh gái nhất trên đời mà lại chỉ đẻ ra được thằng con đẹp trai thứ nhì trên đời thôi nhỉ?
Con Vân ngây thơ thắc mắc, cái con này nó ngốc nghếch ghê đó. Tôi búng trán nó, e hèm giải thích.
- Ơ hay ngốc chửa? Nếu như nó cũng đẹp trai nhất trên đời, cộng cả tao nữa thì trên đời này có đến hai người đẹp trai nhất à? Mày không thấy vô lý đùng đùng ra á mà còn hỏi?
- Ừ! Vô lý thật!
Con Vân gật gù đồng tình, chị Thơm nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi quay sang thủ thỉ với anh Thắng.
- Cái bọn ảo tưởng, người xinh gái nhất trên đời phải là em và người đẹp trai nhất trên đời phải là anh, anh nhỉ?
Anh Thắng chau mày nhìn tôi, nhìn con Vân, nhìn chị Thơm, rồi nhìn chính cả bóng dáng anh trong gương, đoạn chẹp miệng kết luận.
- Anh thì đẹp hơn thằng Đăng là cái chắc rồi nhưng em rõ ràng xấu hơn con Vân mà.
Chị Thơm tủi thân khóc rưng rức bỏ về nhà. Từ đó chị không bao giờ thèm sang nhà con Vân nữa, ngày anh Thắng ra ga tàu vào Nam chị cũng mặc kệ không thèm đi tiễn. Tôi cũng không đi, vì tôi phải đi mò cua với ba Hải.
- Đợi mai sau con có phép thuật con biến cho ba Hải một giỏ cua đầy nha ba.
Tôi đề nghị, ba tôi cười lớn.
- Ba nói với con bao nhiêu lần rồi hả Đăng? Trên đời này không có phép thuật. Phép thuật chỉ có trong tivi thôi.
Tôi nhìn ba Hải thở dài thườn thượt. Đúng như mẹ Mây nói, ba tôi quả thật không hề có niềm tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống. So với mẹ, cái tầm nhìn xa trông rộng của ba cực kỳ hạn hẹp. Tôi thương ba tôi ghê lắm. Tôi nhất định sẽ khiến ba mở mang đầu óc. Bán cua, bán giấy vụn, bán lông gà lông vịt được bao nhiêu tiền tôi đều đưa hết cho mẹ Mây để nhờ mẹ mua nước thần cho uống. Tôi hi vọng mình sẽ nhanh tu thành chính quả, đến cái lúc mà trình độ của tôi đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi thì ba Hải tha hồ mà mát mặt. Tới cái lúc đó, ba Hải chắc chắn sẽ không la: "Đăng ơi là Đăng, ba cho con ăn học để con bôi tro trát trấu vào mặt ba hả Đăng?" nữa đâu! Nhất định ba sẽ ôm tôi vào lòng rồi hét lớn.
- Đăng ơi là Đăng, ba cho con ăn học để con bôi vàng trát bạc vào mặt ba hả Đăng?
Rồi tôi sẽ vênh mặt lên và bảo.
- Con biết con là một đứa con trai đáng để tự hào, nhưng ba yêu con thì cứ giấu trong lòng thôi, ba đừng thể hiện ra kẻo thằng Hậu với chị Thơm lại ghen tức thì con cũng khó xử ghê lắm.
Ba Hải xoa đầu khen tôi vừa ngoan vừa thông minh vừa biết đối nhân xử thế. Rồi ba vỗ về tôi, hát ru tôi ngủ. Tuy ba Hải hát không hay bằng tôi nhưng giọng ba khá ấm áp, mỗi lần nghe ba hát tôi lại thấy yên bình. Tôi ngủ một giấc ngủ rất sâu, rất êm, đến khi tỉnh lại thì tôi đã không còn nằm trong lòng ba nữa rồi. Tôi đang nằm trong lòng một người phụ nữ cực kỳ đẹp. Tôi chưa gặp cô này bao giờ, cơ mà nom cô ấy quen ghê lắm.
- Xin hỏi... cô... cô là ai?
- Cô cô cái con khỉ? Đăng bị điên à?
Nhận ra chất giọng điệu chảy nước, tôi há hốc hỏi.
- Ơ! Vân! Vân phải không? Thảo nào tao thấy quen thế! Sao tự dưng mày lớn "vỡi cả chưởng" vậy? Không lẽ mày còn tu thành chính quả trước cả tao?
- Ôi chao ôi! Con thì tự kỷ, chồng thì bị chập cheng, tôi sống sao nổi đây hả?
Con Vân gào lên. Một người phụ nữ nom có vẻ ít tuổi hơn nó, trông rất phúc hậu lên tiếng động viên.
- Bác cứ bình tĩnh... chắc vừa rồi bị ngã đập đầu xuống nền đá hoa nên bác Đăng có hơi nghễnh ngãng.
- Thím khỏi bênh lão... gái gú đú đởn đến ngu người thì có.
Con Vân cáu. Tôi ngây ngô hỏi.
- Cho hỏi khí không phải chứ sao tao lại bị ngã đập đầu xuống nền đá hoa nhỉ?
- Vì chạy nhanh, mắt trớn lên thì ngã chứ sao.
- Sao tao lại phải chạy nhanh?
- Hỏi thừa! Có lần nào ba Hải đuổi đánh mà Đăng đứng im chịu trận đâu?
Con Vân nói mà như quát vào mặt tôi. Tôi chau mày hỏi tiếp.
- Tại sao ba lại đánh một thằng con trai tuyệt vời bậc nhất hệ mặt trời như tao hả mày?
- Vì Đăng chơi gái, để lên báo tùm lum, ba điên máu thì ba đánh thôi.
- Sao tao lại chơi gái? Tao cứ tưởng ở cái cuộc đời này tao chỉ yêu mỗi mình mày thôi chứ?
- Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở.
- Mày của lúc lớn lên chỉ được mỗi cái đẹp thôi Vân ạ, chứ giọng nói chả ngọt ngào như hồi mẫu giáo gì cả. Mà cái thím này là thím nào đây? Sao tự dưng lại tới nhà mình chơi?
- Ơ hay! Thím Hà! Vợ chú Hậu chứ ai?
- Chú Hậu? Thằng Hậu bé xíu mà đã lấy vợ á! Thằng này điên à?
- Ai nói em bé xíu đã lấy vợ?
Một thằng đàn ông có gương mặt khá giống tôi lên tiếng, nó còn tự giới thiệu mình là Hậu mới ghê chứ. Không lẽ nó cũng đã tu tới cảnh giới thượng thừa rồi? Ghê ta! Một lát sau, ba Hải, mẹ Mây, dì Minh, chị Thơm cũng ló cái mặt vào nhìn tôi. Mọi người đều già đi rất nhiều! Lát sau nữa còn có cả một con em tên Thắm, một thằng con trai tên Khôi và hai con cháu gái tên Hến và Sò xuất hiện bên cạnh tôi nữa! Quái gở!
- Không lẽ nước thần của mẹ Mây đã có tác dụng với tao? Và chính tao đã vận công đưa cả nhà mình tới tương lai, phải không Vân?
Nghe tôi hỏi, con Vân khóc như mưa. Nó cứ chắc chắn rằng tôi bị gái bỏ bùa đến ngu người rồi. Mới đầu tôi còn bĩu môi chê nó bị hâm, sau mấy hôm nghỉ ngơi ăn dưỡng, thần thái tỉnh táo trở lại tôi mới sực hiểu cái quái gì đang xảy ra.
Ôi chao!
Hoá ra trên đời này thực sự không có phép thuật!
Hoá ra sau khi bị ngã bất tỉnh, tôi đã có một giấc mơ dài!
Tôi mơ thấy tôi của ngày nhỏ, đẹp trai, dễ thương, ga lăng, giỏi giang, hào phóng, phong độ, vân vân và mây mây. Tôi của tuổi trưởng thành cũng vẫn hoàn hảo như thế, chỉ là, chẳng còn được con Vân thương nữa. Giữa chúng tôi có rất nhiều vấn đề chẳng thể giải quyết được bằng một hai câu. Thứ duy nhất ràng buộc chúng tôi lúc này đó chính là cái danh nghĩa "vợ chồng". Cả tôi và nó đều đã viết đơn rất nhiều lần, nhưng kỳ lạ thay, lúc tôi viết thì nó đếch ký, nó kêu không thể để tôi rước con khác về chiếm đoạt tài sản của con trai cưng của nó. Ngược lại, lúc nó viết tôi lại không có hứng ly hôn, tôi đâu có dại mà đẩy con vợ xinh đẹp của mình đến tay thằng khác. Đã là vợ của tôi thì cứ là của tôi thôi, không có miếng thì phải có tiếng.
Vì thế, việc chia tay bị trì hoãn hết lần này tới lần khác. Cho tới một ngày đẹp trời, sau khi biết bản thân mình mới là người ngu khi tin sái cổ những tin đồn do mẹ Mây tạo ra, con Vân Điệu còn điệu hơn cả ngày nó học mẫu giáo, nó ỏn ẻn nói với tôi.
- Tối nay đừng đi gái nữa, nhu cầu gì lên Vân giải quyết cho.
Vào chính cái ngày đó, tôi vừa có tiếng, lại vừa có miếng. Tôi cười sằng sặc! Nó cười thẹn thùng! Già bỏ bố ra rồi còn thẹn! Gớm! Điệu đáo để!
...
HẾT.