Jiraiya chợt nhớ đến đôi mắt của Kagura, đôi mắt rất giống với một đồ đệ mà hắn đã sai lầm thu nhận trước đây, giờ thành đầu lĩnh của tổ chức Akatsuki — Pain. Đôi mắt này không phải là nhãn thuật huyền thoại của lục đạo hiền nhân được gọi Rinnegan hay sao? Nhưng nó có đôi chút khác với Pain rằng Rinnegan của Kagura có thêm Sharingan cửu câu ngọc của gia tộc Uchiha!
"Tộc trưởng đại nhân! Đôi mắt của Kagura, có chút hơi khác lạ." Jiraiya đem sự khó hiểu của mình ra hỏi.
"Là đặc trưng gia tộc của cô ta. Ngươi chắc biết Lục đạo hiền nhân?" Gamamaru nói.
"Vâng! Gia tộc chẳng lẽ cô ta...." Jiraiya nói nửa chừng lại ngừng, đoán thân phận của Kagura, ông nghĩ Kagura có lẽ là cháu nhiều đời của lục đạo hiền nhân.
"Cô ta là tỷ tỷ của hắn." Gamamaru đáp.
"Cái gì? Ngài sẽ không bị sai lầm gì chứ? Sao cô ta có thể sống tới tận bây giờ được!" Jiraiya lớn tiếng nói.
"Cô ta có dòng máu đặc biệt mang lại sự trường sinh bất lão, cô ta ngang ngửa tuổi của ta." Gamamaru từ từ nói, " Jiraiya hãy về đi nhưng đừng tiết lộ đã gặp Kagura, cố gắng dạy dỗ thật tốt Naruto!" Gamamaru lên tiếng, có lẽ thời cơ chưa đến để Kagura hiện thân cộng thêm Naruto cũng không thể bỏ quên, thằng nhóc vừa là con của Đệ Tứ cũng vừa là lời tiên tri bên trong, hiện thân của Ashura .
Jiraiya vừa đi không bao lâu, Kagura cũng muốn đi ra ngoài, cô mặc thêm áo choàng có mũ che khuất gương mặt quen thuộc mang theo Nareda rời khỏi Cáp Sơn. Một mình cô đi khắp các quốc gia, cô đi theo hướng dẫn của Nareda đi đến đỉnh núi rất cao phủ một lớp tuyết rất dày, thu phục được một con thông linh thú cho mình đó là Bạch Hổ. Với bộ lông trắng như tuyết với những đường gằn đen nổi bật, bộ răng nanh dài như hổ răng kiếm thời kỷ băng hà. Việc thu phục nó dễ hơn rất nhiều, nó rất giống tính cách của cô.
Nơi dừng chân cuối cùng của cô là làng Sương Mù, cô có chút nhớ Terumi Mei, liền đi ngang qua Thủy Quốc tìm nàng. Bây giờ nàng đã là Mizukage Đệ Ngũ muốn đến gặp nàng phải đi tới nhà lớn Mizukage. Cô không thông tri bất cứ ai, trực tiếp mở dị không gian đi vào phòng làm việc của nàng.
Cô nhìn vào phòng thì thấy chỉ có một mình nàng đang cặm cụi làm việc, lúc này mới mở lớn để bước ra. Khi vừa xuất hiện đứng trước mặt nàng, cô vẫn im lặng không nói đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn không nhìn rõ được mặt của cô nhưng hình dáng này cô lại thấy rất quen thuộc.
"Ngươi là ai? Sao ngươi lại vào được đây? Thân thủ thật không tệ." trong giọng nói đầy quyến rũ hỏi cô.
Điều này làm cô nhíu mày lại, cô nhớ Mei lúc này lại có thói quen rất xấu là hay chọc ghẹo những chàng trai đẹp "Nơi nhỏ bé này sao có thể không dễ vào đây, Mizukage đại nhân?" Kagura đổi thành giọng khàn khàn nói.
Nàng không trả lời trực tiếp dùng thể thuật đánh về hướng cô, cô cũng nhẹ nhàng tránh né mà không hề tốn sức, mặc nàng tung hết quyền rồi cước. Thấy nàng muốn bắt ấn, liền xuất hiện phía sau nàng, đem hai cánh tay ôm hai tay nàng kéo vào lòng mình.
"Mizukage đại nhân thật manh động a~" cô thì thầm vào tai nàng.
Cô cảm nhận được thân thể nàng muốn giãy dụa tránh thoát sau câu nói kia nàng bỗng trở nên cứng ngắc. Mei nghe thấy giọng nói quen thuộc cả hương khí thảo dược trên người đã xa nhau tám năm nay, lòng luôn mang nặng coi như được buông lỏng, hai tay nàng đưa tay lên tháo xuống khăn trùm đầu.
Gương mặt ấy vẫn như vậy, không hề mang theo dấu vết của thời gian, cứ như càng ngày càng trẻ đi, nhưng đôi mắt đó có hơi khác lạ. Nàng cũng chẳng bận tâm, bàn tay áp lên gương mặt đó, nhẹ nhàng vuốt ve, nàng cảm nhận mắt mình đã ươn ướt.
"Sao vậy, gặp ta làm em phải khóc vậy sao?" cô đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Mei lắc lắc đầu, chôn mặt vào cổ của cô mà dụi dụi. Cô cũng siết vòng tay ôm chặt nàng, tay đưa lên vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng ngửi lấy hương khí đặc trưng trên người của nàng, cô đặt lên tóc nàng nhẹ nhàng một nụ hôn.
Khoảng một thời gian vẫn thấy Mei không có định tách ra, cô cũng đành lên tiếng "Em định để hai người cứ thế đứng ôm nhau sao?"
Mei tách ra, nắm lấy tay cô dắt đến ngồi ở sofa, rót trà cho cô rồi cũng ngồi xuống ngay bên cạnh "Em rất nhớ Kagura! Kagura có nhớ em không?" ánh mắt nàng yêu thương nhìn cô.
"Ừm hửm? Em nói xem!" cô nhấp ngụm trà để xuống "Giọng nói đầy quyến rũ câu hồn đoạt phách kia lúc nãy đâu rồi?"
"Em nào có!" nàng quay mặt sang hướng khác chối.
"Vậy chắc ta đã nghe lầm rồi." cô cười khẩy nói.
"Kagura định tới đây rồi thì ở đây với em luôn đi!" Mei câu tay cô nũng nịu nói.
Kagura nhìn cô bày ra bộ dáng đó, liền đưa tay nhéo mũi nàng "Sao ta cảm thấy em càng ngày càng nhiều trò vậy?"
Mei nhăn mặt lại, chu chu môi giận dỗi lầm bầm làu bàu "Kagura đáng ghét!"
"Ta sẽ ở lại đây đến khi có việc sẽ rời đi!" Kagura xoa xoa đầu nàng nói.
"Thật tốt!" nàng đứng dậy, lôi kéo tay cô "Đi, giờ chúng ta về nhà thôi!"
"Nhưng còn công việc của em?" cô níu tay lại nói.
Mei chạy lại bàn làm việc viết vài từ để dựng trên bàn 'Có việc đưa về nhà riêng của ta!' rồi ôm sấp văn kiện theo một tay đội mũ áo choàng lên trùm lại cho cô rồi câu tay cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Sao phải đội mũ lại?" cô khó hiểu nhưng vẫn không phản đối việc nàng làm, lấy tay giành ôm sấp tài liệu trên tay nàng.
"Kagura là của em, em không muốn ai nhìn thấy!" nàng xoay đầu lại nói.