[Naruto] Xuyên Vào Thế Giới Nhẫn Giả

Chương 45: Động tâm

"A, lão đại ngài hôm nay tính dạy cho ta gì đây a?" Naruto nheo mắt mèo lại nhìn Kagura.

"Là ném phi tiêu chuẩn xác." Kagura vứt dứt lời thì tay cũng đã ném đi một cái phi tiêu bay thẳng về mấy tấm bia đã được dựng sẵn, cái này cô nhờ Hokage nên mới được nhiều tấm bia như vậy.

"Oa, lão đại ngươi không cần nhìn vẫn ném được sao?" Naruto tròn mắt hỏi.

"Cái đó là nhờ ta cảm nhận không cần nhìn. Nói nhiều làm gì, cầm mà đi tới chỗ có thể ném được, đến khi ném được khoảng cách đó, sau lại nới khoảng cách ra." Kagura phi thân lên thân cây dựa lưng nhìn cậu bé còn ngây người "Sao không mau làm đi!" cô nhíu mày lại nói.

"Vâng vâng!" Naruto ôm bao chứa phi tiêu tiến lại gần bia ném.

Kagura nhìn Naruto mặt đầy hắc tuyến, thằng bé giữ khoảng cách với tấm bia năm bước chân. Cô thở dài, chẳng lẽ cứ để nó như vậy không cần luyện gì thêm cho nó hay sao đây!

Đến buổi chiều, thằng bé dời khoảng cách được mười bước chân, Kagura cũng coi như nó tiến bộ cứ như thế cô duy trì bài tập này một tháng thằng bé mới có thể ném xa nhưng vẫn chưa ném được hồng tâm.

Trong phòng làm việc, Kagura vẫn chăm chú xem sổ sách chợt có tiếng gõ cửa.

'Cốc cốc'

"Vào đi."

Tiếng mở cửa bước vào, cô cũng không ngẩng đầu lên xem là ai vào nhưng cô cũng biết người đến là ai.

"Kagura đại nhân, ta đem thức ăn trưa cho ngài!" Kurenai để hộp cơm bento lên để trên bàn của Kagura.

"Cô ăn chưa?" Kagura vẫn không ngẩng đầu cũng không ngừng ghi chú gì đấy trong sách.

"A...tôi chưa ăn." Nàng sáng đã đi chợ nấu đồ ăn cho cô lo làm phần cô lại quên béng đi làm cho mình một phần.

"Cô ăn một nửa đi, chút tôi ăn một nửa còn lại." Kagura đóng sổ lại, lại lấy ra cuốn khác xem.

"Ưʍ...nhưng tôi chỉ làm đủ phần cho ngài ăn thôi!" nàng khẩn trương nói.

"Ăn một nửa cũng không đói lắm đâu, cứ ăn đi!" cô ngẩng đầu nhìn nàng một cái thì cũng cúi đầu làm tiếp "Cảm ơn đã chuẩn bị cơm cho ta suốt một tháng qua, chắc thời gian qua cô cũng mệt rồi."

"Không không có gì đâu, không mệt!" nàng xoắn tay lại với nhau "Kagura đại nhân hay cuối tuần này, ngài sang nhà tôi dùng bữa nhé! Ngài có thể rủ thêm Naruto."

"Hửm? Ừm cũng được, cảm ơn vì bữa ăn!" Kagura đứng dậy lại kéo Kurenai lại chỗ sofa ngồi "Ta không đυ.ng bữa chắc cô cũng không ăn đâu nhỉ!"

Kagura mở hộp cơm ra, đầy ắp những món cô thích ăn làm cô không khỏi ngạc nhiên, cô tách thành hai phần cơm nhỏ ra "Này ăn đi!" cô đưa nàng cái muỗng còn mình cầm đũa gắp.

Kurenai đỏ mặt vì phải gặp tình huống như vậy nhưng vẫn tiếp nhận cái muỗng từ tay Kagura khi chạm vào ngón tay cô, nàng như bị điện giật vội vàng rút tay về, cúi đầu múc cơm ăn.

Kagura làm sao không biết biểu hiện này đây, nhưng cô vẫn xem nàng như không biết tiếp tục ăn. Cô cũng không biết Kurenai lại chọn con đường bao tử để đến với tình yêu đây, cô không khỏi lắc đầu, từ khi nào mình lại hoa tâm củ cải như vậy.

"Kagura đại nhân, sau này đừng gọi tôi bằng cô nữa được không?" Kurenai chợt lên tiếng.

"Sao vậy?" Kagura nhàn nhạt hỏi.

"Nghe rất xa lạ." nàng nhìn cô nói.

"Vậy kêu bằng gì đây? Tên hay là em đây?" Kagura cười trêu nàng.

"Ngài gọi sao cũng được!" Kurenai cười nói lại, nàng cũng không ngại cô trêu nàng.

Naruto cùng Kagura đi đến nhà Kurenai.

"A, đến rồi đến rồi!" Naruto reo lên "Để tôi gõ cửa!"

'Cốc cốc'

"Ai đấy?" giọng nói nhẹ nhàng trong nhà truyền ra.

"Cô Kurenai, cháu và lão đại đến rồi!" Naruto sang sảng nói.

'Cạch'

"Mời vào!" Kurenai đứng nép một bên nhường cửa cho cả hai cùng vào.

Naruto liền vọt vào ngắm nghía, còn Kagura từ từ bước vào. Đến phòng khách cô nhìn xung quanh một chút lại thấy ngoài cửa sổ những bụi hoa được chăm sóc rất tốt, cô cũng tiến đến đưa tay sờ sờ những bông hoa còn hé nụ.

"Kurenai cũng thích chăm sóc hoa sao?" cô chỉ thuận miệng hỏi, cô nhớ trong truyện có phân đoạn Kurenai tưới hoa còn Asuma ngồi trên ghế sofa này.

"Vâng, nhìn thấy hoa tươi tâm trạng cũng vui lên hẳn!" nàng nở nụ cười tiến đến đứng bên cạnh Kagura, đây là lần đầu Kagura gọi tên nàng.

Kagura cảm nhận Kurenai đang đứng rất gần mình, cô cảm nhận được mùi hương trên người nàng đang tỏa ra, một mùi rất thơm, y như hoa hồng vậy, cô có chút ngây người. Cô xoay đầu lại thì liền đứng hình một phút, Kurenai dĩ nhiên hôm nay không mặc áo hằng ngày mà lại một chiếc đầm hai dây màu đỏ, cổ áo hơi rộng để lộ vòng một đầy khiêu gợi làm cô bất giác xoay mặt chỗ khác không nhìn đến nàng nữa.

Naruto chạy đã khắp nơi, đến phòng khách lại thấy cảnh tượng này làm cậu bé híp hai mắt lại, trong đầu phán một câu có gian tình gì ở đây.

"Hai người cứ ngồi chơi, tôi ra sau bếp bưng thức ăn lên." Kurenai nói rồi bỏ đi ra sau bếp.

Kagura ngồi xuống sofa nhắm mắt dưỡng thần, Naruto thấy vậy cũng ngồi kế bên sau lúc lâu không giữ được chuyện trong lòng liền nói "Lão đại, ta thấy ngài và cô Kurenai lúc nãy....."

Cậu chưa nói hết câu đã nhận được ánh mắt sắc lạnh từ Kagura làm nuốt lời muốn nói, lại đánh một cái rùng mình "Ngươi còn nói lảm nhảm sau này ta cho ngươi luyện tập một mình!"

"Ơ...ta không nói, không nói nữa!" cậu bé xua tay bĩu môi nói, Kagura cũng tựa đầu vào sofa không để ý tới Naruto lại nhắm mắt tiếp.