Trên đường trở về, Kagura trong lòng đủ loại cảm giác. Trong lòng cũng không nghĩ tới sẽ cùng Naruto có quan hệ như vậy. Cô suy nghĩ có nên dạy cho thằng nhóc này học nhẫn thuật hay không, cô đưa tay sờ sờ cái cằm trống trơn của mình nhưng bộ suy tư này lại bị mấy thiếu nữ trong làng thu vào mắt dõi theo hình dáng Kagura.
"Kagura, cuối cùng cậu cũng đã trở lại!" Mika vui vẻ ra tiếp đón.
"Ừm." cô bước vô nhà nhưng cũng không thay đổi gì mấy "Mấy năm nay cậu sống tốt chứ?" cô ngồi xuống bàn hỏi.
"Rất tốt a!" nàng rót chén trà đưa đến cho Kagura "Cậu về rồi, tí nữa tôi sẽ nấu những món cậu thích."
"Hửm? Vẫn còn nhớ sao?" Kagura nhấp một ngụm trà có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tất nhiên rồi, khoảng thời gian cậu đi rồi tôi cũng không còn nấu nữa, không biết tay nghề có giảm sút không!" nàng vừa nói chống cằm nhìn Kagura.
"Nhiều thời gian qua như vậy sao không kiếm cho mình một người để dựa vào đây" cô mỉm cười hỏi Mika.
"Tôi mới không cần ai, yêu đương thật phiền phức. Cuộc sống một mình luôn là muôn năm." cô cười đáp lại.
Kagura nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt thanh tú đó vẫn như vậy nhưng đã để lại dấu hiệu của thời gian rồi.
"Thôi, tôi lên phòng nghỉ ngơi đây, đến giờ thì kêu tôi xuống!" Kagura đứng dậy đưa cho nàng một viên thuốc "Uống thứ này vào sẽ giúp làn da của cậu tốt hơn."
Mika nghe vậy mặt đỏ lên "Cậu chê tôi già sao?" nàng cúi đầu xoắn cả góc áo.
"Nào có! Thôi tôi đi đây." Kagura có chút chột dạ liền hướng lầu mà đi lên. Mika cũng đưa viên thuốc vào miệng uống ngay lập tức.
Những viên thuốc cô đưa cho Mei và Mika đều là thuốc vô cùng đặc biệt do cô chế tạo, thuốc dẫn lấy từ máu của cô và những loại thảo dược dưỡng da. Do cô trường sinh bất lão nên máu cũng là như vậy bổ ích nên thứ thuốc này phần lớn là kéo dài tuổi trẻ cho người uống, giúp tái tạo lại tế bào đã chết. Việc này thành công khi cô sử dụng lên mấy con thú cô bắt được và thử nghiệm chúng tuy vậy lại tốn lượng máu khá lớn.
Sáng hôm sau, Kagura thức dậy thay quần áo đặc trưng rồi cùng Mika và Misao ăn sáng xong cũng đi đến bệnh viện nhận việc.
Đến cửa bệnh viện thì đã thấy có một người thanh niên đang đứng trước cổng, thấy cô thì liền tiến lại.
"Ngài là Kagura đại nhân?" thanh niên trẻ tuổi lên tiếng hỏi.
"Ừ, ngươi là...?" cô không nói hết câu nhưng nhìn vào mắt là muốn hỏi hắn là ai.
"Tôi là Nohara Toyoshi, tôi ở đây chờ ngài đến sẽ đưa ngài đi tham quan một vòng ở bệnh viện rồi sẽ đưa sổ sách quản lí bệnh viện cho ngài." Toyoshi rành mạch nói.
Kagura gật đầu một cái thì bước vào bệnh viện, hắn liền đi phía sau, giới thiệu từng khu cho cô biết rồi lại dắt cô đến phòng quản lí.
"Đây là phòng làm việc của ngài, khi cần gì thì ngài có thể gọi người đến sai bảo. Giờ tôi xin phép ra ngoài." hắn gập người chào Kagura rồi cũng nhanh chóng bước ra.
Cô trực tiếp bước đến bàn làm việc ngồi xuống, tay lấy vài quyển sổ sách được ghi chép coi lại. Thấy không có gì đặc biệt cô cũng bỏ xuống bước ra ngoài lan can nhìn xuống sân bệnh viện, rồi lại nhìn dòng người qua lại trước cổng bệnh viện. Cô lấy gói thuốc ra, cầm một điếu đưa lên miệng rồi chậm rãi châm lửa.
Kagura vẫn còn nhâm nhi điếu thuốc thả làn khói dày ra thì cô cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cô, cô đảo mắt tìm xung quanh đến khi nhìn đến trước cổng bệnh viện một cô gái đang chăm chú đánh giá mình, cô mới dừng lại đánh giá người đó, cô gái thấy cô nhìn mình vội cúi đầu bước đi nhanh chóng vào bệnh viện.
Cô gái có mái tóc màu đen hơi rối phía sau, đôi mắt đặc trưng màu đỏ, lại sở hữu làn da trắng, đôi môi được tô son màu đỏ, bóng mắt lại là màu tím. Nàng mặc bên trong cái áo lưới bên ngoài là một chiếc áo màu đỏ và một ống tay áo bên phải và lớp áo trắng bó sát cơ thể, trên đùi và tay được quấn băng trắng, tôn lên dáng người đúng chuẩn. Kagura hơi híp mắt lại suy nghĩ rồi cũng dập điếu thuốc bước vào phòng làm việc.
Đến khi giờ trưa, cô ra ngoài định đi ăn vừa tới cổng đã gặp Naruto.
"A, lão đại, ta chờ ngài sáng đến giờ." Naruto hưng phấn chạy lại.
"Ngươi tìm ta có việc gì?" Kagura nhìn thằng bé một cái cũng trực tiếp bước đi.
"Ta muốn ngài dạy cho ta nhẫn thuật a!" cậu bé trực tiếp đề nghị.
"Nhẫn thuật?" Cô dừng lại cúi đầu nhìn Naruto nhướng mày một cái "Được, vậy cuối tuần đi, trong tuần ta phải đi làm rồi ."
"Được, được miễn là ngài chịu dạy là được!" cậu bé như nhặt được vàng ánh mắt long lanh nói. Cậu tin tưởng lão đại không phải người tầm thường.
Kagura vẫn nhìn khuôn mặt cậu bé vui vẻ vừa bước đi về phía trước chưa xoay đầu lại đã đυ.ng trúng một người.
"A!" người đó kinh hô một tiếng bất ngờ ngã ra sau.
Kagura phản ứng nhanh trực tiếp đưa tay nắm chặt tay người đó kéo thẳng về phía mình. Người đó mất đà ngã ra sau lại bị lực kéo kia trực tiếp ngã ra trước, đầu đập vào ngực người kia. Người đó vẫn giữ nguyên tư thế, cả cơ thể đổ dồn lên Kagura, cô cũng là người trụ vững để người đó dựa vào, sau thấy ổn định mới buông tay đẩy vai người đó ra. Người đó do còn cúi đầu nên cô không thể thấy được trên mặt người đó có biểu hiện mất mát.
"Cô có sao không?" Kagura nhíu mày hỏi, người trước mắt là cô gái lúc sáng.
"Tôi không sao!" cô gái vẫn cúi đầu.
"Không sao là tốt, xin lỗi đã đυ.ng phải cô!" Kagura như nghĩ gì đó cười nhẹ "Hay là tôi đãi cô buổi ăn trưa này như tạ lỗi thế nào?"
"Ưʍ...cũng được." cô gái gật gật đầu đồng ý.
Kagura có chút kinh ngạc không ngờ cô gái này lại nhận lời ngay, cô bước đi bỏ lại một câu "Naruto ngươi cũng đi theo đi, ta mời!"
Nghe tới được bao ăn cậu bé hét "Yeah!" một tiếng lật đật chạy theo dẫn đường phía trước.
Cô gái đó cũng chậm rãi đi theo sau lưng Kagura, cô cũng đi chậm rãi muốn chờ nàng đi kịp bước chân mình.