[Naruto] Xuyên Vào Thế Giới Nhẫn Giả

Chương 12: Trị thương

Bốn tháng trôi qua có một sự kiện trôi qua là Sarutobi Hiruzen được làng chọn làm Hokage đệ tam, ngày đó cả làng đều ra chúc mừng chỉ có Kagura là vẫn ở nhà, hôm đó ở học viện cho nghỉ nên cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi, cô không thích nơi náo nhiệt đông người mà cô yêu sự yên tĩnh. Tối hôm qua là một ngày trăng tròn rất to, Kagura không khỏi nhảy lên mái nhà ngồi ngắm trăng, cô nhớ rất lâu rồi cô không cùng nàng ngắm trăng, đêm nay trong lòng cô rất khó chịu từng trận, cô thật sự rất nhớ nàng cũng đã hơn ngàn năm không ít nhỉ? Cô cười nhưng từng dòng nước mắt nóng hổi chảy từ trên mắt dọc theo má rớt xuống, miệng không khỏi lẩm bẩm: "Kaguya, ta...rất nhớ nàng!"

Hôm sau cô đã nhờ Mika mua cho cô giấy bút về vẽ, cô phác họa khuôn mặt Kaguya lên giấy, từng nét từng nét được họa lên, dung nhan năm đó lại hiện ra trước mắt, cô đặt bút xuống đưa tay chạm nhẹ nhẹ vào vết mực đã khô. Hình ảnh nàng vẫn luôn trong tâm trí cô, cô muốn vẽ ra để thỏa nỗi lòng, cô gấp miếng giấy lại bỏ vào trước ngực áo, nhẹ nhàng vuốt ve miếng giấy cách lớp áo. "Như vậy, nàng sẽ luôn bên cạnh ta!"

Một thời gian sau, Kagura cũng dần quen với tất cả con đường trong làng nên cô tự đi học một mình, cô không cho Mika đi theo mà ra lệnh cho nàng phải chuẩn bị cơm cho cô, nàng không khỏi cười khổ. Trong những lần đi học về, cô nhận ra luôn có người đi theo sau cô, hôm nay cũng vậy, cô làm như không để ý, cô chuyển hướng đến con đường vắng, người đi theo cô bất chợt mất dấu cô, loay hoay tìm kiếm, cô nhảy ra sau lưng người đó vỗ vào vai.

"Này!" Kagura ở phía sau lớn tiếng dọa cho người đó giật mình.

Người đó nghe tiếng la thì giật mình, không khỏi té ngồi xuống đất "Ui da..."

"Cậu đi theo tớ làm gì hả, Tsunade?" cô đưa tay chắp sau lưng, cúi người gần Tsunade hỏi.

"Ai...ai đi theo cậu...tớ là đi lạc đường thôi!" Tsunade như bị phát hiện quay đầu sang hướng khác trả lời.

"Vậy à, vậy tớ nhầm rồi. Tớ cảm giác luôn có người theo sau tớ, lần sau tớ mà bắt gặp nhất định sẽ đánh cho hắn một trận." cô quay lưng lại để tránh mình cười trước mặt Tsunade, cái con bé này hết lần này đến lần khác luôn theo mình vậy mà còn chối. "Ngày mai là ngày thi tốt nghiệp Genin rồi, tớ phải về đây! Chào cậu." cô vừa đi, vừa nói làm ra hành động chào tạm biệt cô bé.

Tsunade còn ngồi ngây người trên mặt đất, cô suy nghĩ mình đã đi theo tên nhóc này rất kỹ càng mà, sao lại bị phát hiện chứ. Còn dọa lần sau sẽ đánh cho một trận nữa, cô hậm hực đứng dậy, phủi bụi bặm trên người. Nhưng cô bé chuẩn bị đi thì bị ba tên thiếu niên vây áp vào tường, nhìn cô vẻ mặt da^ʍ tiện.

"Này, cô bé sao lại ở đây một mình đây. Có muốn đi chơi với tụi anh không?" tên đứng bên phải nói.

"Hay là cô bé bỏ nhà ra đi? Vậy đi cùng bọn anh, bọn anh sẽ dắt em về nhà nuôi." tên đứng bên trái lại nói.

"Tụi bây im đi, tụi bây làm em ấy sợ rồi này! Em ấy xinh đẹp như vậy, chúng ta phải nhẹ nhàng với em ấy chứ!" hắn đứng giữa đưa tay nắm lấy tay Tsunade lôi đi.

Tsunade phản kháng cô bé nắm tay thành quả đấm hướng về phía tên nắm tay cô đấm vào bụng hắn, hắn bị đau buông tay ra ôm bụng. Tsunade được buông vội chạy đi, hai tên khác thấy vậy đuổi theo, Tsunade do hoảng sợ mà luôn ngoảnh mặt ra sau, không cẩn thận mà vấp chân vào cục đá té ngã xuống. Ba tên thiếu niên kia cuối cùng cũng đuổi kịp, bước từ từ lại phía cô.

"Cô bé, sao cô bé lại bỏ trốn đây? Bọn anh sẽ đưa em đi đến một chỗ chơi rất vui!" tên bị Tsunade đánh đang vươn tay muốn bắt cô đi, bỗng từ trên trời rơi xuống một cú đá giáng xuống đầu hắn làm hắn hôn mê bất tỉnh, cái bóng trắng ấy xuất hiện chắn trước mặt Tsunade.

"Đại ca? Mày muốn chết?" một tên lại gần tên hôn mê, một tên chỉ phía người đang đứng trước Tsunade.

Hai tên kia thấy đại ca mình bị đánh như vậy, cũng tiến đến nhắm hướng người mặc áo trắng đánh tới. Không ngờ, người mặc áo trắng ấy, lại dùng hai cước nhắm ngay huyệt vị trên người mà đánh, hai tên bị phế nằm trên đất rống lên đau đớn "Aaaaaa...." người áo trắng lại đánh cho hai tên kia bất tỉnh rồi mới đi lại chỗ Tsunade. Người mặc áo trắng đó ai ngoài Kagura.

"Cậu không sao chứ?" cô ngồi xuống nhìn chân của Tsunade đã bị trật bây giờ đang sưng đỏ lên.

"Tớ...có lẽ bị trật chân rồi! Sao cậu lại tới đây, lúc nãy cậu đã đi rồi mà?" Tsunade hỏi.

"Đúng là tớ đi rồi nhưng lúc đi ra thấy mấy tên này vừa đi vào, tớ đi một đoạn quay đầu lại vẫn chưa thấy cậu đi ra nên nghĩ cậu đã xảy ra chuyện nên mới trở lại. Thật không ngờ là thật! Đưa chân tớ xem, tớ có thể trị không, tớ có học một ít sơ cứu." Kagura vừa nói đưa tay lại phía chân Tsunade.

Tsunade cũng ngoan ngoãn đưa chân cho Kagura xem, cô vừa chạm tới cô đã nhíu mày đau đớn "Rất đau sao?" , Tsunade gật gật đầu "Đau lắm..." . Cô nghĩ chắc cô bé lần đầu bị trật chân nên phản ứng như vậy "Một chút sẽ hết đau, tớ sẽ nhẹ tay."

Cô vận chakra trị thương ra đặt lên chân Tsunade, được một chút cô thu hồi chakra đưa tay xoay thử bàn chân cô "Còn đau không?" Tsunade thấy chân đã hết sưng, đau cũng hết không khỏi vui mừng "Hết đau rồi!" cô nở nụ cười xán lạn với Kagura.

"Vậy đứng lên đi thử xem?" cô đỡ Tsunade đứng lên.

Tsunade đứng dậy vừa bước chân trước, chân sau đã ngã may là Kagura còn giữ tay cô bé nên không té.

"Chắc là còn đau bên trong rồi!" cô đưa tay vào cặp tìm ra một viên thuốc đưa Tsunade "Cái này cầm về ăn cơm trước khi uống sẽ hết! Nó chuyên trị những vết thương do trật chân"

"Nhưng bây giờ chân tớ bị như vậy sao về nhà đây?" Tsunade bĩu môi hỏi cô.

Đúng là cái chân còn đau không thể đi bộ về được, cô cũng hết cách. Cô khom người xuống "Leo lên đây, tớ cõng cậu về!"

"Thật tốt quá!" do Kagura quay lưng nên không thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô bé.

Tsunade leo lên lưng Kagura, tay choàng lấy vai cô, hai chân cô được tay của Kagura nhấc lên. Thế là một đường cô cõng Tsunade về nhà, Tsunade nghiêng đầu nhìn chăm chú sườn mặt của Kagura, chưa bao giờ cô bé được gần cô như thế. Cô bé còn ngửi được mùi hương thảo mộc trên người cô nữa, mùi hương này làm cô thấy thư giản, cô cũng gục đầu vào vai Kagura tham lam ngửi hương. Kagura nghĩ cô mệt nên ngủ quên cũng không quan tâm động thái của cô, ánh chiều tà, chiếu lên cái bóng một đứa bé, cõng trên lưng một đứa bé khác, in hằn lên con đường.