Khi cả ba đến bàn ngồi chuẩn bị dùng bữa sáng, vυ' Lương vừa bưng thức ăn sáng lên. Bỗng nhiên Tuệ Lâm thấy cơ thể khó chịu một cỗ buồn nôn liền dâng lên, khiến nàng khó chịu mà chạy đến bồn rửa chén mà nôn ra. Cha con Gia Minh hơi bất ngờ với việc này, hai người cứ nghĩ sáng chưa ăn thì có gì để ói?
Tuệ Lâm qua đi cơn buồn nôn vệ sinh một chút cũng trở lại bàn ngồi, khuôn mặt đã nhợt nhạt hơn lúc nãy, Gia Minh hơi nhíu mày. Tuệ Lâm nhìn Gia Minh cười cười, một tay xoa xoa bụng mình, tay kia vừa nhấc đũa lên lại ập đến cơn buồn nôn lại buông đũa chạy đi. Lần này cô không ngồi yên nữa liền đi theo sau nhìn xem nàng bị gì.
Tuệ Lâm bị cơn buồn nôn này dày vò cực kỳ khó chịu, cố gắng nôn ra nhưng chẳng có gì ngoài nước trắng. Cô ở phía sau đưa tay vỗ vỗ lưng giúp nàng "Có ổn không? Hay là đi bệnh viện khám thử xem!"
Tuệ Lâm vẫn cúi đầu nhưng khi nghe nói đi bệnh viện liền lắc đầu không chịu đi. Gia Minh càng khó hiểu, nếu có bệnh thì đi bệnh viện khám là bình thường. Liền không hai lời, nói với Gia Long một tiếng liền mang Tuệ Lâm đến bệnh viện nhưng nhìn nét mặt của nàng không được tốt lắm.
Cô cũng không biết nàng bị gì liền vào đăng ký khám tổng quát theo yêu cầu, tất tần tật các khâu không có vấn đề gì cho đến khi dừng lại khoa phụ sản. Nữ bác sĩ trẻ tuổi nhìn Tuệ Lâm rồi nhìn sang cô, cô nhìn ánh mắt nữ bác sĩ này nhìn mình rất kì hoặc nhưng có điểm kì hoặc ở đâu thì cô không biết.
"Hai người là vợ chồng sao?" nữ bác sĩ mỉm cười nhìn hai người.
"Không phải, chị ấy có vấn đề gì không bác sĩ?" cô hơi nhíu mày trả lời, cô cảm thấy có điềm rồi.
"Chúc mừng chị, chị có thai được hai tháng rồi!" nữ bác sĩ đưa kết quả cho Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm mặt trắng bệch tay cầm tờ giấy mà run lên, quay đầu nhìn sang Gia Minh thấy khuôn mặt lãnh đạm kia, không lộ cảm xúc gì khiến nàng cảm thấy bất an. Gia Minh mỉm cười cảm ơn bác sĩ liền đỡ con người kia ra khỏi phòng khám đến tận trên xe, không biết nói gì nhìn đến người kia là sợ hãi lẫn lo lắng đều thể hiện hết lên khuôn mặt.
Cô thở dài nói "Đừng lo lắng nữa, không có chuyện gì đâu!"
"Nhưng...đứa nhỏ này...chị thật sự không có quan hệ với ai ngoài em đâu, đứa nhỏ này chắc chắn là con của em. Làm ơn hãy tin chị!" Tuệ Lâm phát hoảng chụp lấy cánh tay đang lái xe của cô.
Cô không phản ứng kịp liền lệch tay lái chạy lệch ra khỏi đường, cô vội đạp thắng xe dừng lại bên đường. Cũng may là do đường vắng không thôi xảy ra tai nạn với cả hai rồi, cô quay lại nhìn người kia do làm sai mà hoang mang cắn môi cúi đầu không dám ngẩng lên kia.
Cô kéo nàng qua để nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay qua ôm lấy eo nàng, để nàng tựa đầu lên vai mình. Thì thầm bên tai nàng "Em tin chị, đừng lo lắng nữa! Nếu đứa nhỏ này đã là con của em thì chị phải cố gắng chăm sóc lấy mình, em sợ chính bản thân mình không hiểu chị nhiều làm chị khó chịu. Em sẽ bên cạnh chị cho đến khi đứa nhỏ này sinh ra được chứ?"
"Em nói thật sao?" nàng nghe cô nói 'em tin chị' thì đã thoải mái hơn những câu sau cũng chẳng biết cô nói gì, liền bỏ ngoài tai.
"Là thật!" cô gật đầu xác nhận, hôn lên đôi môi đã bị hàm răng cắn chặt muốn vỡ kia.
Được cô chủ động hôn lấy, nàng liền nhắm mắt hưởng thụ, vòng tay ôm lấy đầu cô kéo về phía mình muốn gần hơn thật nhiều. Môi lưỡi quấn quýt khiến hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn nhưng nhìn người ngồi trong lòng vẫn không muốn tách ra, cô đưa tay lên cầm hai vai nàng đẩy ra, thở hổn hển. Nhìn đôi mắt của Tuệ Lâm đã dần dần mê ly, cũng biết nàng cần được thỏa mãn.
"Gáng nhịn một chút, về nhà thoải mái hơn!" cô đánh đánh vào mông nàng, trả nàng về vị trí phó lái, liền một mạch lái xe về nhà.