Khi Gia Minh tỉnh lại thì ngoài trời đã ngã vàng, những ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà vẫn len lỏi vào được căn phòng tối đen của cô. Cô ngồi tựa vào đầu giường, hai tay xoa xoa hai bên thái dương, quả nhiên lâu lâu lại sử dụng thuốc an thần cũng không tốt mấy, đầu óc lại có chút mê mang.
Với tay lấy điện thoại từ tủ cạnh đầu giường xem giờ một chút lại nhận thông báo tin nhắn của Nguyệt Cát, Giang Thanh thì lại không cô thầm cười quả nhiên mong muốn một lúc nhiều người như vậy ai sẽ chấp nhận việc này.
Trả lời tin nhắn lại cho Nguyệt Cát thì bụng có chút đói, cô lồm cồm ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa mặt chải mái tóc hơi rối lại mới mở cửa phòng đi xuống bếp. Vυ' Lương thấy cô đi xuống, thần sắc vẫn còn mang nét uể oải, liền đi tới một tay áp lên trán cô, một tay nắm lấy cánh tay cô xem cơ thể có nóng hơn bình thường không.
Cô xem bà lo lắng nhíu mày như vậy, mỉm cười vỗ vỗ vào tay bà "Con không sao đâu, ở dưới bếp còn gì ăn không vυ', con có chút đói!"
"Xuống đây, ta để ta hâm lại thức ăn cho con." vυ' Lương nghe cô than đói liền lôi kéo cô xuống bếp.
"Giờ này cha chưa về sao vυ'?" cô ngồi vào bàn nhìn bà đang bắt nồi lên bếp.
"Ông chủ hôm nay có tiệc ở nhà hàng rồi, bà chủ cũng đi theo bồi cho nên giờ này không về đâu." bà ngừng tay quay lại nhìn biểu tình của cô.
Cô hơi nhướng mày gật đầu coi như đã biết nên không hỏi nữa, bà thấy vậy thở dài lại tiếp tục công việc, thầm trách đứa nhỏ này vẫn không thể nói thêm một câu quan tâm ai.
Bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa, tiếng giày cao gót lại vang lên dãy hành lang dẫn đến phòng bếp. Cô nhìn ra cửa hơi nhíu mày khi thấy người kia xuất hiện chẳng phải giờ này nên ở buổi tiệc sao?!
"Tiểu Minh, em tỉnh rồi sao? Có còn thấy mệt mỏi trong người không? Có cần chị gọi bác sĩ đến khám không?" giọng nàng dịu dàng vang lên, nàng đi từng bước lại gần cô.
Mày cô nhăn chặt, đôi mắt có chút mỏi mệt mà làm cho nhân ảnh mờ đi, cô lắc đầu lại xoa thái dương cho tỉnh táo lại, mới trả lời "Tôi không sao chỉ là có điểm mệt mỏi một chút." ngẩng đầu nhìn nàng "Sao lại về sớm như vậy, giờ này phải ở buổi tiệc mới đúng chứ?!"
"Chị lo em ở nhà đổ bệnh nên mới không đi dự tiệc." nàng kéo ghế ngồi cạnh cô, cũng không mấy bận tâm vυ' Lương sẽ để ý đến cả hai hay phản ứng của Gia Minh mà đưa tay lên vuốt mặt cô "Có mệt mỏi gì thì nói với chị có biết không?"
Gia Minh hơi nhíu mày nhưng cũng không né tránh chứng tỏ cô không bài xích cử chỉ của nàng "Tôi đã không còn tiểu hài tử, không cần phải nhắc nhở như vậy được không! Nếu chưa đi dự tiệc thì cũng ngồi đây cùng dùng cơm tối với tôi đi."
"Ân, tất nhiên rồi, em không nói chị cũng sẽ cùng dùng rồi. Em ngồi đợi một chút, chị sang tiếp vυ' Lương bưng thức ăn ra." nàng mỉm cười tươi rói vỗ vỗ vai cô rồi đến chỗ vυ' Lương lụi cụi múc thức ăn ra bát.
Một lúc sau, Tuệ Lâm bưng ra bàn hai bát cháo thịt trứng muối, còn vυ' Lương lại bưng hai bát súp gà nấm hương đặt lên bàn rất chủ rời khỏi gian bếp. Cô nhìn theo vυ' Lương liền biết bà muốn cho cả hai không gian riêng, dù nhiều lần bà cố gợi ý cho cô về đoạn tình cảm Tuệ Lâm dành cho mình nhưng cô làm như không biết mà lẫn tránh chủ đề đó.
Khi ăn gần nửa bát thì nhìn người bên cạnh vẫn chưa động đũa mà chăm chú nhìn mình hơi khó hiểu "Sao không ăn, ngồi ngây ra đó làm gì?"
"Cháo có ngon không?" còn chưa đợi cô trả lời đã đưa bát súp đến "Lại, uống súp đi, lúc nãy còn nóng bây giờ đã ấm rồi dùng vậy mới ngon. Cháo dùng sao cũng được!"
Cô miễn cưỡng nghe theo, tiếp nhận bát súp lên dùng, uống cạn bát súp, nghe nàng hỏi như vậy cũng biết là ai nấu rồi. Tuệ Lâm thấy hôm nay Gia Minh nghe lời mình như vậy không khỏi vui vẻ trong lòng, có phải trong lòng cô nàng đã có một chút phân lượng gì rồi phải không.