Khi đưa Nguyệt Cát về nhà cô cũng quay trở về để nói với Gia Long không biết phản ứng của ông thế nào lại phải thông báo với ngoại công nữa. Về nhà thì cũng đã trễ đành ngày mai nói vậy, lại nhắn tin thông báo mai qua rước nàng về ngoại công và ngoại mẫu, cô có thể tưởng tượng được hai ông bà ấy sẽ kích động đến mức nào, ông bà luôn muốn cô có cháu dâu và điều cô đắn đo phản ứng của người kia sẽ thế nào.
Sáng hôm sau, cô chuẩn bị đến trường, hôm nay tuy nhiên là cảnh cuối đóng ở ấy. Xuống lầu đã thấy Gia Long ngồi ở sofa đọc báo, cô liền đi đến nói "Cha, cuối tuần này người dành thời gian ở nhà được không? Con muốn dẫn bạn gái về ra mắt."
"Bạn gái? Được." ông hơi nghi hoặc rồi gật đầu.
"Con sẽ kết hôn với cô ấy nên xin cha hãy sắp xếp thời gian sắp tới. Con chỉ thông báo trước vậy thôi, con không làm phiền nữa con đi trước." nói xong liền quay lưng rời đi.
Gia Minh vừa đi ra khỏi cửa thì Tuệ Lâm cũng lặng lẽ từ trên lầu đi xuống, ngồi xuống ghế sofa đối diện Gia Long.
"Ta xin lỗi khi kéo cô vào vụ này." Gia Long thở dài buông tờ báo xuống nói.
"Ông không có lỗi, là tôi cam tâm tình nguyện." nàng bấu chặt hai tay lại đáp "Chỉ là tôi không biết cố gắng thôi."
Ông nhìn nhìn đồng hồ, lấy trong cặp hồ sơ ra đưa đến "Khi cô kí vào đây giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, cô có thể tự do và có lẽ....nó có thể chấp nhận cô."
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu "Ông bảo tôi kí vào đây kết thúc vậy chẳng phải tôi sẽ không thể ở trong nhà này nữa hay sao?"
"Không, cô vẫn sẽ ở đây, đây là li dị trong im lặng. Gia Minh nó cũng sẽ không biết đâu, cô đừng lo, có cơ hội tôi sẽ nói riêng với nó." ông đứng dậy "Cô kí xong rồi cùng đến công ty, đến giờ rồi." Nàng nhanh chóng lấy bút ra kí liền đưa lại tờ giấy cho ông, đi theo phía sau rời khỏi nhà.
------------------------------------
"Này, này cậu thật sự muốn kết hôn với Nguyệt Cát hay sao? Sẽ vướng bận nhiều thứ lắm đấy." Bách Du vừa đi vừa lảm nhảm bên tai cô.
"Không thể để chị ấy cô đơn được nữa rồi. Vướng bận cũng không nhiều đâu, chị ấy làm sao quản được tôi." cô hơi cười nói "Ây, tới ngày đó tôi cho cậu làm rể phụ."
"Tất nhiên rồi, còn ai đẹp trai có thể xứng vào nhiệm vụ ấy như tôi." cậu tự luyến nói, lại nhận được ánh mắt khinh thường từ cô.
Hôm nay quay những cảnh còn lại khi còn trong trường là khi hai người chia ly, còn những cảnh ân ái Diệp đạo diễn cư nhiên đẩy đến cuối cùng mới quay, bảo là sẽ giảm áp lực cho cả hai và trong thời gian đóng chung trước sẽ dễ dàng khi vào những cảnh nóng. Cô thì không ngại cảnh nóng chỉ ngại những người đây cứ nhìn chằm chằm vào mình khi đang lăn lộn trên giường mà thôi.
Vào cảnh quay, Huyền Anh sẽ đóng với nam phụ khác đang tình tứ bên nhau thì cô đi tới bắt gặp cả hai, nam phụ trước khi đi còn hôn lên má nàng nhếch môi với cô thì mới đi khỏi. Lúc này cô nhìn nàng muốn nghe lời giải thích rồi quay lưng bỏ đi khi nói chia tay thì nàng sẽ gục ngã mà khóc. Cô thật sự chưa biết cảm giác phản bội ra sao nhưng chắc chắn cô sẽ không thể tha thứ dễ dàng như vậy.
"Tử Kỳ, những gì cậu thấy là sự thật, chúng ta chia tay thôi."
"Cậu không muốn giải thích việc gì cho tôi biết sao, Vân Khê?"
"Không có gì để giải thích cả!" Huyền Anh xoay lưng lại không nhìn cô.
"Được, vậy tình cảm giữa chúng ta đến đây chấm dứt từ nay không ai biết ai." cô tháo chiếc nhẫn quăng luôn xuống nước, quay lưng bỏ đi.
Cô khá bất ngờ với Huyền Anh có cần phải nhập tâm đến nỗi khóc thê thảm như vậy không.
"Ê, cậu xem sao cô ấy nhập tâm dữ vậy, cứ như cậu chia tay cô ấy vậy." Bách Du to nhỏ bên tai cô, cô chỉ nhíu mày không đáp.
Khi cảnh quay kết thúc, cầm khăn giấy đi đến đưa phòng riêng đưa cho nàng. Huyền Anh ngẩng đầu nhìn cô môi khẽ mở nói "Cảm ơn!"
"Không có gì." cô hơi nhíu mày lãnh đạm quay đi.
"Gia Minh!" nàng cất tiếng gọi cô lại, cô xoay đầu lại nhìn nàng "Em sắp kết hôn sao?"
Hơi ngạc nhiên khi nàng nói như vậy, cô cũng gật đầu "Đúng, có chuyện gì sao?"
"Chị chỉ là....." nước mắt đã ngừng chảy bây giờ lại đua nhau chảy ra.
"Có chuyện gì để sau hãy nói!" cô quay trở lại, thay nàng lau nước mắt "Khóc thê thảm như vậy, xấu chết được!" trong phòng không ai nàng liền dựa vào lòng cô khóc một trận, cô thở dài đưa tay lên vỗ vỗ vai nàng.
---------------------------------------------------------------
Hôm nay ta viết đến đây thôi! Ta dù mê đá banh nhưng vẫn gán nặn ra từng này đấy. Một lần nữa VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!