Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 46

"Này, tối nay hai lão gia gặp nhau, bọn mình chào hỏi xong thì ra bar đi." Bách Du vừa đi vừa lắc cổ nói, cậu hôm nay ngồi ngẩng đầu lên bảng khá nhiều mà mỏi rồi.

"Ok, dù gì cũng chẳng muốn về nhà." cô lướt điện thoại thấy tin nhắn của cô gái đêm qua nhắn lại cho mình, vì trước khi đi cô có để lại số điện thọai của mình.

"Ây, ây nhắn tin với ai mà cười tươi thế?" cậu nghiêng đầu qua xem "Có người mới nữa rồi nha!"

"Bạn gái mới của 'tên lật mặt' đấy, giờ thành cũ rồi." cô lại trả lời tin nhắn của Giang Thanh và Nguyệt Cát rồi tắt máy để điện thoại vào túi. 'Tên lật mặt' này là do Bách Du đặt cho Cao Quốc Đạt.

"Phi thường quan hệ, cậu lúc nào cũng thích mối quan hệ này mà." Bách Du lắc đầu với sở thích này.

Cả hai vừa đi vừa nói khiến người nãy giờ đứng phía sau đều im lặng lắng nghe, tay siết chặt lấy túi xách của mình. Cố điều chế cảm xúc của mình, cúi đầu đi ra khỏi dãy hành lang.

Cả hai chiếc mô tô dừng lại trong khoảng sân trống trong biệt thự của Bạch gia, bên trong đã có chiếc Mercedes màu đen đậu bên trong. Cả hai xuất hiện khi hai lão nhân gia của mình vừa uống trà vừa đàm đạo, bên cạnh còn có Tuệ Lâm và mẹ của Bách Du.

"Chào cả nhà, bọn con đã đi học về." Bách Du lên tiếng chào bốn người ngồi kia.

"An thúc, Lam a di hai người vẫn khỏe chứ?" cô mỉm cười lễ phép chào hỏi cha mẹ Bách Du, cô đặc biệt có cảm tình với Lam a di vì nàng là bạn thân của mẹ cô.

"Gia Minh lại đây!" Lam a di vẫy tay bảo cô lại gần.

Cô bước đến ngồi cạnh nàng, nàng vẫn như trước ôn nhu xinh đẹp, lúc nào cũng nhã nhặn. Nàng một tay nắm lấy tay cô, đưa một tay vuốt vuốt tóc cô "Tiểu Minh, con lớn nhanh thật, ta vẫn còn nhớ lúc nhỏ vẫn còn hay qua nhà ta chơi với Bách Du. Bây giờ trưởng thành thật rồi."

"Con ngày càng lớn sao vẫn thấy Lam a di lại ngày càng đẹp hơn trước đây, chẳng có dấu hiệu của tuổi tác gì cả." cô cũng dành lời khen cho nàng, dù đã gần tứ tuần nhưng mấy ai nhận ra.

Bách Du chợt ho khan từng trận, ai cũng nhìn về phía cậu. Thanh Lam liếc cậu "Bách Du con không khỏe vậy thì ở nhà nghỉ ngơi không cần phải ra ngoài rồi."

"Nào có, con chợt ngứa cổ họng thôi! Con khỏe con khỏe mà." cậu liền xua tay phủ nhận, đùa sao, bảo cậu ở nhà chẳng khác nào cấm túc cậu không được đi chơi.

"Long thúc, Lâm a di hai người cũng khỏe chứ?" cậu liền đổi chủ đề.

"Bách Du con càng lớn thật giống với Tử An, hắn khi bằng tuổi con cũng quậy phá không ít đâu." Gia Long hào sảng cười.

"Này, Gia Long khi đó ông cũng không thua tôi đâu nhé, đừng lôi khuyết điểm ra nói nhau chứ." Tử An nhíu mày nói.

"Tiểu Minh con vừa đi học về chắc mệt rồi, mau lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, chút nữa đến giờ ăn, ta sẽ lên gọi con." Thanh Lam quan tâm nói với cô, lại quay sang Bách Du vừa tính nói cậu đi rửa mặt mũi cho khỏe lại bị cậu chặn ngang "Mẹ à, con cũng lên lầu với Gia Minh đây."

Dứt lời cậu đã chạy lên cầu thang, Thanh Lam trách cứ "Thằng bé này vẫn không lớn được."

"Lam a di, con cũng xin phép lên phòng đây, a di cùng An thúc ngồi chơi vui vẻ nha." cô đứng dậy nói, cúi đầu chào cả hai lại quay snag Gia Long gật đầu một cái cũng quay lưng lên lầu.

Tuệ Lâm từ đầu đến cuối ánh mắt đều là đặt tại trên người cô nhưng cô vẫn không mảy may nhìn đến, nàng nghĩ cô lại giống như trước lạnh nhạt nữa rồi. Thấy cô cười vui vẻ nắm tay lại dành lời khen cho Thanh Lam mà không khỏi ghen tị.

---------------------------------------

"Này, lúc vừa bước vào nhà đến khi lên lầu, tôi thấy Lâm a di luôn nhìn cậu đấy." cậu ngã lưng trên ghế sofa trong phòng cô, tay lại lấy điện thoại ra nhắn tin.

"Vậy sao? Tôi không để ý." cô tắm rửa xong cũng nằm nhoài ra giường "Này vừa mở trận đấy vào đánh chung không?"

"Được thôi, mời đi!"

Cả hai đánh xong trận cũng nhận được tiếng gõ cửa bên ngoài "Tiểu Minh, Tiểu Du hai con mau xuống ăn cơm thôi." giọng Thanh Lam ôn nhu bên ngoài truyền vào.

"Cậu có người mẹ ôn nhu như vậy còn than phiền gì nữa!" cả hai ở phía sau lí nhí nói chuyện.

"Trời ạ, mỗi nhà mỗi cảnh, đừng nhìn bề ngoài chứ." Bách Du nghe vậy liền phản bác.

"Này, con nghĩ xấu mẹ như vậy sao?" Thanh Lam chợt quay người lại nhìn cả hai "Đừng tưởng nói nhỏ ta không nghe đấy nhé!" lại nhìn sang Gia Minh "Tiểu Minh chỉ có con là nhìn đúng về ta."

"Vâng, Lam a di là kiểu người mẹ của quốc dân rồi." cô lại tưng nàng lên một bậc.

"Này này, học ai mà càng ngày càng dẻo miệng như vậy hả?!" Thanh Lam tiến lại hơi nhón người mà nhéo nhéo vào má cô "Nhưng cái vừa rồi thì lại nói đúng!" nàng buông ra đi đến phòng bếp

"Ôi đúng là phụ nữ nói sao cũng bị dính chưởng." cô đưa tay xoa xoa má mình, cô có thể đảm bảo trên đó có vài dấu đỏ rồi.

"Cậu biết lâu rồi cũng đâu phải mới đây mà than thở." cậu vỗ vỗ vai cô "Vào thôi, mọi người đang đợi."