"Này nhắm làm được không đấy!" khi thấy cô đến thì Bách Du đã đến bên cạnh đưa cặp cho cô còn những người khác đã về chỗ của mình ngồi.
"Khó quá thì cho cho qua thôi." cô cười nói "Vào chỗ ngồi đi kìa! Nhớ nghiêm túc giữ hình tượng vào." cô nhìn vào lớp những chiếc bàn chiếc đã được đổi thành bàn đôi.
Cả ngày hôm đó, quay nam chính chuyển trường đến sau đó mới quay trở lại hoàn cảnh của nữ chính. Nến khi quay xong cô đã được cho nghỉ sớm nhưng vẫn đợi Bách Du về cùng vì vị trí của Huyền Anh gần chỗ cậu nên cảnh quay thường dính vào.
Điện thoại truyền đến tiếng tin nhắn cô mở ra xem chỉ đơn giản là 'Tan học buổi chiều chị chờ em ở trước cổng!' , cô xem xong nhìn lại đồng hồ, định để điện thoại lại vào túi không trả lời. Bỗng vang lên thêm một tin nhắn lại là người khác 'Hôm nay dì bận nên không về làm cơm chiều được.' cô hơi nhướng mày rồi tắt màn hình. Quay đến chiều thì đoàn phim bắt đầu nghỉ, Bách Du cũng mệt mỏi đi ra.
"Đi ăn không? Này đừng có ý định muốn từ chối, hãy biết nên làm gì đi!" Cậu vừa đi ra liền đề nghị.
Cô bật cười "Không lớn lên được, mau lên ngoài cổng có người đợi." cô xách lên hướng nhà xe đi đến.
Hai người chạy xe ra trước cổng đã thấy chiếc Lincoln màu đen đậu ở đó, cô và cậu dừng xe lại ở sau chiếc xe. Người trong xe mở cửa đi ra, thấy cô liền mỉm cười "Cả tháng rồi không gặp em thật sự rất nhớ a~!"
Cô tháo nón bảo hiểm ra nhìn nàng, vẫn còn vận bộ đồ công sở chắc là vừa tan tầm nhưng có vẻ đã gầy hơn một chút rồi "Chị muốn đi xe nào?"
"Tất nhiên là xe em rồi!" nàng đi đến bên cạnh xe cô, cô lấy nón bảo hiểm của mình đội cho nàng. Nàng rất tự nhiên leo lên xe cô, ôm thắt lưng của cô.
Thấy cô ngồi ổn định cô nổ máy chạy đi, cậu nhìn sang bên cổng trường tặc lưỡi cũng chạy theo phía sau. Phía bên cổng hai người con gái vừa ra khỏi cổng trường đã thấy cô cảnh cô vén tóc rồi đội nón bảo hiểm cho nữ nhân khác, thẳng một đường chở người đó đi. Trong lòng đã rất khó chịu rồi nhưng không thể phát tiết ra ngoài, Huyền Anh đi một mạch đến xe riêng của mình còn Đan Thư thì cúi đầu đi đến bến xe bus.
Cô chở nàng đến nhà hàng đợt trước nàng hẹn cô, đi thẳng lên tầng trên lựa bàn gần cửa sổ lại có thể quan sát phía dưới sảnh, cậu thì lẽo đẽo phía sau bấm điện thoại. Cô kéo ghế cho nàng chính bản thân lại ngồi bên cạnh, phía đối diện là Bách Du còn dư một ghế, cô chợt nhớ ra một điều liền nói.
"Bách Du bảo bạn gái cậu ra đây luôn đi, tôi cũng chưa xem mắt đâu!"
"Chờ cậu nhắc sao, em ấy đang trên đường đến." cậu bĩu môi nói.
Cô và nàng nhìn nhau mà lắc đầu cười, cô lúc này mới nói "Giang Thanh tỷ, tỷ ốm hơn lúc trước rồi để em gọi mấy món tẩm bổ lại cho." cô giành lấy menu trong tay nàng lại.
Giang Thanh mỉm cười ôn nhu với cô, nhận được sự quan tâm từ cô nàng rất vui. Bách Du ở một bên nhìn liền nhíu mày, nhìn người ta yêu thương mà người yêu không bên cạnh thật ngán ngẩm.
"Bách Du!" một giọng nữ truyền đến, cả ba người liền nhìn về hướng phát ra.
Một cô gái trẻ tuổi trên người vẫn mặc đồng phục cùng trường khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn còn non nớt, Bách Du liền đứng dậy tiến lại dắt tay đưa nàng sang.
'Giới thiệu với hai người nha, đây là Trúc Quỳnh. Là đàn em vừa vào học trường mình và cũng là bạn gái của tôi." Bách Du tự hào nói.
Gia Minh hơi nhướng mày mỉm cười nhẹ với nàng "Rất vui được gặp em, mong em sẽ quản lí cậu ta cho thật tốt."
"Này, cậu lo cậu đi!" Bách Du cau mày nói "Chúng ta dùng bữa thôi."
Bốn người cùng ăn cùng trò chuyện vui vẻ với nhau, Bách Du quay đầu nhìn xuống sảnh liền khều chân cô ra hiệu nhìn xuống phía dưới. Cô cũng nhìn theo thấy Tuệ Lâm đang được tên hôm trước cô gặp ở công ty nắm tay từ trong xe dắt ra.
Cô chỉ nhếch môi một cái rồi thôi quay lại bàn ăn nói chuyện tiếp với ba người, thi thoảng sẽ liếc nhìn xuống dưới, nhìn đồng hồ điện thoại thấy cũng đã không còn sớm cả bốn người liền rời đi, lúc chuẩn bị đi xuống lầu lại đυ.ng trúng hai người kia đang ngồi phía dưới gần cửa ra vào.
Gia Minh định làm ngơ đi ra ngoài thì lại nghe được lời khó nghe từ tên kia phát ra "A, đây không phải là tên nhân viên quèn của tập đoàn Bạch thị hay sao? Lại có tiền đi đến nhà hàng sang trọng như vậy ăn, không lẽ lại đi ăn bám người ta hay sao?"
Cô và cậu vừa nghe thì dừng chân lại nhìn về phía hắn, cô híp mắt lại nhìn hắn ta khiến hắn phải giật mình kinh sợ. Bản chất đại ca xã hội đen trong người từ từ tỏ ra, tay bỏ vào túi lấy điếu thuốc ra châm lửa hút một hơi phả ra rồi đi từng bước lại bàn của hắn, Giang Thanh cũng không dám xen vào lúc này nhìn cô thật sự nguy hiểm, Bách Du cũng để bạn gái lại bên cạnh Giang Thanh mà đi đến phòng bảo vệ đánh ngất hết hai người bên trong dùng điều khiển tắt hết camera trong nhà hàng.
Hắn có chút run rẩy liền đứng bật dậy tỏ vẻ không sợ hãi nhưng trên trán đã đổ mồ hôi hột, Tuệ Lâm từ khi nghe hắn nói vậy liền trừng mắt tức giận muốn lên tiếng nói chuyện với hắn thì lại bị uy áp của cô mà kinh sợ không thôi, lần đầu tiên nàng thấy cô nguy hiểm như vậy.
Cô đứng trước mặt hắn nhếch môi nói "Mày vừa nói gì?" bây giờ cô không còn giữ thái độ bình đạm như mọi ngày nữa.
"Tao nói mày là đứa ăn bám." hắn cũng thốt ra hết lời với nỗi sợ trong lòng.
"Tao nghĩ cái miệng của mày không cần muốn làm doanh nhân nữa rồi!" cô lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, tay đưa lên giữ chặt hàm hắn. Lấy đầu lửa của điếu thuốc châm vào miệng hắn, hắn bắt đầu giãy dụa, mọi người trong nhà hàng ở một bên đang xem kịch vui thấy một màn này cũng thét lên kinh sợ mà bỏ chạy.
Cô vứt điếu thuốc xuống sàn dùng chân giày dẫm lên đạp tắt đi lửa của điếu thuốc, tay kia dùng lực một chút đẩy hắn té nhào ra khỏi ghế. Môi của hắn bị lủng một lỗ, thịt đỏ bên trong cũng có thể nhìn thấy máu đang loang lổ chảy ra. Cô xoay gót đi đến bên Giang Thanh xoay đi thì Bách Du cũng từ phòng bảo vệ đi ra cùng bạn gái rời đi.
Tuệ Lâm lấy lại tinh thần bỏ lại một xấp tiền lên bàn cũng cầm túi xách chạy đuổi theo cô nhưng ra bên ngoài chỉ còn thấy chóp đỏ đằng sau xe mà thôi.