Buổi sáng hôm sau, bác Lương đến đón cô đi học, cô cũng đành để xe ở nhà ngoại công chờ học xong sẽ nhờ Bách Du đưa cô lại lấy. Sau khi cô lên xe, bác Lương lái xe được một đoạn đường lên tiếng "Gia Minh, hôm nay ta và vợ ta sẽ về thăm quê khoảng hai, ba tuần sẽ lên trở lại."
"Dạ, con đã biết! Bác và vυ' về quê vui vẻ, đã lâu hai người cũng chưa về." cô nhìn qua kính cửa xe nhìn cảnh vật bên ngoài đáp lại.
Khi cô đi bộ trên sân trường cũng đã thấy Bách Du đi ra từ bãi đậu xe bước tới "Hôm nay sao không chạy xe đi?"
"Hôm qua về nhà ngoại công nên không đem đồ thay, phải nhờ bác Lương đưa." cô ngắn gọn giải thích.
"Ây, ây! Nhìn kìa, Gia Minh ai đang bước đến kìa." Bách Du vừa nói vừa chỉ ngón tay về bên phải.
Cô theo hướng chỉ cũng xoay đầu nhìn qua bên phải, chân mày hơi nhướng lên nhìn người đang đi tới trước mặt mình. Một nữ nhân trẻ tuổi, mặc áo sơ mi đỏ dài tay hai cúc áo đầu tiên được mở để lộ xương quai xanh cùng vòng một trắng mịn đầy đặn kết hợp váy công sở đen ngang đùi cùng đôi tất đen dài mang đôi giày cao gót đỏ. Tóc đen được bới cao để hai lọn tóc mai rủ xuống hai bên thái dương, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhưng lại càng làm người ta thấy yêu mị muốn đi hại nước hại dân.
Cô và Bách Du đồng thanh chào "Từ lão sư, nhĩ hảo!"
Nữ nhân được gọi là Từ lão sư gật gật đầu, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô, làm cô có chút khó chịu mà phải nhíu mày. Bách Du thấy ánh mắt nóng rực của Từ lão sư đang nhìn chằm chằm Gia Minh không khỏi cười thầm, phải biết về độ sát gái cô lại cao hơn cậu, đi chung thì nữ nhân lại tập trung lên người cô rồi mới tới cậu. Từ lão sư cũng không ngoại lệ, nàng đặc biệt chú ý từ lúc đầu năm học trung học, nhưng nàng lại là gái có chồng nên Gia Minh không thích qua lại với nàng nhiều. Cô thà bị người khác gọi là sở khanh còn hơn bị gọi là gian phu không chịu được, cô nhìn sang Bách Du đang cười mình, cô lãnh đạm lên tiếng.
"Từ lão sư, gặp cô sau bọn em phải lên lớp đây!" nói xong cũng bước đi.
"Khi tan học em có bận không?" Từ lão sư im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói theo.
"Rất bận. Hẹn cô dịp khác!" cô dừng bước trả lời rồi lại đi tiếp, Bách Du cũng không nhiều lời đi theo.
-----------------------------------------------------------------------------
Khi Bách Du đưa cô đến nhà ngoại công cô cũng chạy một mạch về nhà, cô hôm nay thật muốn lười một bữa để ngủ cho đã. Mở cửa nhà lại không thấy ai, nghĩ là tất cả đã ra ngoài nhưng cũng không vì thế mà làm lớn tiếng động. Cô đi xuống bếp muốn lấy nước uống lại đi ngang qua phòng để quần áo lại bị âm thanh trong đó làm tò mò nhìn qua khe cửa.
Tuệ Lâm một tay đang cầm lấy một chiếc áo sơmi của cô để lên mũi ngửi, một tay tự xoa bóp ngực mình, thân thể vặn vẹo, phần hạ thể đang ma sát với góc cạnh của chiếc máy giặt nàng đứng cạnh bên, miệng không ngừng rêи ɾỉ. Cô trợn tròn mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bên tai lại tràn ra tiếng ngâm nga kia.
"Ưʍ.....ưʍ.....ân......tiểu Minh......ưʍ......"
Gia Minh như không tin vào tai mình, cư nhiên mẹ kế của cô lại đang thủ da^ʍ còn gọi tên cô, dù biết tình cảm nàng dành cho cô đặc biệt nhưng cô nhiều lần điều lảng sang thiên hướng khác. Bỗng nhiên điện thoại trong túi cô vang lên, cô vội đem điện thoại lên tắt âm, bước chân vội vàng rời khỏi chỗ đó. Tuệ Lâm khi gần lên đến đỉnh điểm của cao trào lại bị âm thanh bên ngoài cửa kéo lại, nàng điều chỉnh lại quần áo có phần xộc xệch của mình, mở cửa tiến ra ngoài thì chỉ thấy bóng người chạy đi nhưng nàng vẫn nhìn được người đó là ai.
Tuệ Lâm không khỏi tự trách mình, không tự kiềm chế du͙© vọиɠ lại thực hiện ra hành động như vậy, lại bị cô phát hiện. Nàng đi từng bước ra ngoài phòng khách đứng im lặng nhìn người đang nghe điện thoại kia.
"Alo, có chuyện gì sao vυ'?" cô cũng nghĩ là vυ' Lương đi rồi còn chuyện gì muốn nói với mình.
"Ta có nấu mấy phần thức ăn để trong tủ lạnh, con cứ đem đi hâm nóng lại thì có thể ăn. Ta nghĩ con đi học về ở nhà một mình không có gì ăn nên mới điện thoại nói với con." vυ' Lương ngồi trên chuyến xe đò cầm điện thoại nói chuyện với cô.
"Con biết rồi thưa vυ', vυ' cứ đi về quê vui vẻ đi, con biết tự chăm sóc cho mình mà!" cô xoa huyệt thái dương để tải vào những lời vυ' Lương dặn dò rồi tắt máy.
Khi cô xoay người tính lên lầu thì đã thấy Tuệ Lâm đứng ngay đó nhìn mình, cô tỏ vẻ bình thường như không biết chuyện gì, nhàn nhạt nói "Dì đi làm đã về?"
Tuệ Lâm không trả lời lại đi từng bước đến trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đó muốn nhìn ra điều gì đó nhưng trong đó chỉ là một khoảng không vô định "Có phải con đã thấy rồi phải không?" nàng từng bước tiến lại gần cô.
Gia Minh lại lui từng bước ra phía sau đến khi bị chắn bởi chiếc ghế sofa, cô mới ngồi xuống, chuyển ánh mắt sang hướng khác đáp "Thấy gì cơ chứ?"
"Con đừng giả vờ nữa, có phải con đã biết ta yêu con từ rất lâu rồi không? Tại sao con lại trốn tránh cơ chứ?" Tuệ Lâm từ trên nhìn xuống cô.
"Dì nói chuyện gì, từ nãy giờ con không hiểu gì cả! Con mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đến giờ dùng bữa không cần gọi con." cô đứng phất dậy đối mặt với nàng, đi vòng qua bên ghế sofa muốn đi lên lầu lại bị Tuệ Lâm kéo lại.
Do nàng mang giày cao gót đến tận 10cm nên chiều cao liền được rút ngắn, nàng choàng một tay qua cổ của cô, một tay khác giữ cố định mặt của cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn. Tuệ Lâm lần này đã không thể im lặng, nàng chỉ còn có thể hành động thay cho lời nói của mình thôi. Gia Minh trợn to mắt nhìn dung nhan trước mặt mình, không ngờ nàng lại đánh bạo hôn cô giữa nhà như vậy, cô cảm nhận được chiếc lưỡi của nàng đang liếʍ láp lấy môi mình, đang cố cạy mở nó ra nhưng cô vẫn cắn chặt, hai tay dùng sức đẩy vai nàng ra, nụ hôn liền như vậy kết thúc mà không được đáp trả.
Gia Minh thở hì hục nhìn người kia cũng giống mình thở dồn dập, cô xoay lưng đi lên lầu bỏ lại một câu "Coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Dì nên đi nghỉ ngơi thôi."