Với tốc độ của xe mô tô chẳng mấy chốc Gia Minh đã đưa Đan Thư tới khu trung tâm lớn ở thành phố. Đan Thư đứng một bên chờ cô đậu xe, trong lòng không khỏi lo lắng cứ nghĩ cô sẽ đưa nàng đến khu ăn uống bình thường với tiền lương ít ỏi của mình, nàng có thể trả cho bữa ăn cả hai người nhưng khu trung tâm này, nàng cũng đã đi vào đây vài lần nhưng chỉ là ngắm không hề mua thứ gì. Vì ở đây thứ gì giá cả cũng rất cao nhưng bù lại đều là hàng tốt.
"Này!" Gia Minh đứng bên cạnh thấy Đan Thư cứ nhìn lên những tầng lầu khu trung tâm đến ngây người, khi cô kế bên vẫn không hay biết liền lên tiếng gọi.
"Ân? Em gửi xe xong rồi?!" Đan Thư giật mình nhìn lên người bên cạnh mình, vì cô cao hơn nàng hơn cả một cái đầu nên lần nào nói chuyện đều phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Xong rồi đi thôi!" cô đáp xong cũng cất bước đi trước.
Đan Thư thấy cô rời đi liền bước vội lên đi song song với cô, sau mới hỏi "Em thường đến đây lắm sao?"
"Có lẽ! Cô cũng vậy?" cô đưa mắt qua sang hỏi lại.
"Cô..cô rất ít đến đây!" nàng cúi đầu nói.
"Cô muốn ăn món gì?" thấy nàng cúi đầu cô cũng không truy vấn tiếp, cô bước vào thang máy nhấn nút lên tầng ăn uống.
"Cô ăn gì cũng được!" Đan Thư nhẹ nhàng đáp.
Gia Minh nghe câu trả lời liền nhíu mày, khi bạn muốn hỏi về việc gì thì câu trả lời của mười cô gái thì hết chín cô sẽ trả lời sao cũng được. Cửa thang máy mở ra, cô cùng nàng bước ra, Gia Minh nhìn một lượt các gian hàng liền đi về phía món Nhật.
"Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?" nhân viên phục vụ thấy cô tiến đến liền lễ phép hỏi.
"Chúng tôi đi hai người!" cô ngắn gọn đáp.
"Được, quý khách đi theo tôi!" nhân viên phục vụ liền dẫn hai người đến bàn trống rồi đưa menu trên tay cho hai người.
Cô đưa mắt sang nhìn Đan Thư hỏi "Cô đã chọn được món nào chưa?"
"Hay là em gọi giúp tôi đi!" Đan Thư cười nói khép lại menu để một bên.
Gia Minh gật đầu quay sang nói với phục vụ "Cho tôi một phần Shabu-shabu. Tempura, tonkatsu và yakitori mỗi thứ hai phần. À và một bình rượu sake!"
"Vâng, quý khách đợi trong chốc lát!" phục vụ gật đầu rồi rời đi.
Gia Minh thấy mình và Đan Thư cũng không có chủ đề gì chung nên cũng đem điện thoại ra chơi game, Đan Thư thấy cô chú tâm vào điện thoại cũng đem sách ra đọc. Khi phục vụ bưng thức ăn vào không khỏi bất ngờ trước hai người ai làm việc nấy này nhưng cũng nhanh chóng để thức ăn lên bàn rồi gật đầu rời đi.
Thấy Đan Thư nhìn chằm chằm bàn thức ăn thì lên tiếng nói "Em không thích ăn cá!"
Đan Thư gật gật đầu, nhìn cô gắp thức ăn trước cho mình mỗi thứ một ít rồi mình mới ăn, không khỏi cười thầm. Khi cả hai dùng cơm xong, việc trả tiền thì cô đã đưa thẻ cho nhân viên quét. Cô và nàng đi dạo vòng vòng khu trung tâm, đến khu vui chơi thì nàng liền kéo tay cô vào đi mua thẻ game.
"Gia Minh hay là chúng ta chơi bắn súng đi!" Đan Thư lại kéo tay cô qua máy game phía trước.
Cô cầm lên một cây súng lại nhìn sang cô giáo năng động kế bên đã cầm cây súng bắn liên tiếp vào tên lính xuất hiện trước màn hình. Cô cũng cầm lên nhẹ nhàng bắn trúng, số điểm cô nhanh chóng vượt qua nàng.
"Em bắn giỏi vậy sao?" Đan Thư ngạc nhiên nói.
"Do luyện tập thường xuyên thôi!" cô cười nhẹ nói.
Đan Thư nhìn nụ cười không khỏi thấy ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô cười với nàng. Thấy nàng ngây người cô lại thu nụ cười lại "Tập trung kẻo em thắng cô đấy!"
"Không dễ vậy đâu!" Đan Thư nhướng mày nói.
Gia Minh bị Đan Thư kéo qua máy gắp thú lại chơi tới thục bin bàn có bao nhiêu trò nàng cũng muốn thử, cô cũng chiều ý đi theo. Chơi cả buổi lại đi xuống tầng thời trang, cô đi lướt qua mấy gian hàng, nhìn sang bên cạnh thì thấy Đan Thư ở phía sau đang nhìn bộ váy trong cửa hàng.
"Cô thích chiếc váy đó sao?" Gia Minh nhìn bộ váy trong cửa hàng.
"Không có, chúng ta đi tiếp thôi!" Đan Thư cười nói bước đi, nàng không thể nói nàng không đủ tiền để mua.
"Thích thì vào mua thôi!" Gia Minh bắt lấy tay cô kéo vào cửa hàng, nói với nhân viên đem chiếc váy xuống "Cô đi thử đi!"
"Nhưng mà..." Đan Thư do dự nhìn chiếc váy trên tay.
"Vào thử đi, em ngồi ngoài này chờ!" cô đưa nàng đến phòng thay đồ thì bước ra ngoài.
Gia Minh lại đi vài vòng trong shop liền rút xuống mấy bộ đi đến quầy thanh toán, tính luôn cả chiếc váy cho nàng. Xong tất cả cô cầm tất cả ngồi một bên chờ nàng ra, Đan Thư cũng mở cửa ra đi đến trước mặt cô.
"Thế nào em thấy cô mặc nó vào được không?" Đan Thư ngại ngùng nói.
Gia Minh nhìn nàng mặc chiếc váy hồng trên người với khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn trông nàng rất xinh "Đẹp lắm!"
"Thật sao?" Đan Thư hỏi lại lần nữa nhận được cái gật đầu của cô không khỏi vui vẻ.
Đan Thư vào thay đồ lại đem chiếc váy ra, Gia Minh cầm đưa cho nhân viên xếp lại bỏ vào bao đựng đồ. Cô cầm lại đưa cho nàng "Cô cầm lấy đi!"
"Không, cô không nhận đâu!" Đan Thư nhíu mày từ chối.
"Ngày mai dù gì cũng là ngày quốc tế phụ nữ, cứ như là quà em tặng trước đi!" cô ép nàng phải cầm lấy.
"Vậy...cô cảm ơn!" Đan Thư mỉm cười nói.
"Cũng trễ rồi, em đưa cô về!" khi cô lái xe ra nhìn đồng hồ cũng đã qua 7 giờ tối.
Đan Thư cũng không phản đối chỉ dẫn cô đường về nhà mình, về đến trước chung cư nàng nhẹ lên tiếng "Hôm nay đi chơi với em cô cảm thấy vui lắm!"
"Thật sao? Vậy có dịp chúng ta đi tiếp!" cô cười nói.
"Ừ, trễ rồi em về đi!" cô đưa tay vẫy tạm biệt.
Gia Minh nổ máy chạy đi khuất dạng sau ngã rẽ, khi cô đến nhà cũng đã 7h30. Vυ' Lương khi thấy cô bước vào phòng khách liền tiến ra lo lắng hỏi "Gia Minh sao hôm nay con về trễ vậy?"
"Con đi chơi với bạn chút thôi vυ'." cô trả lời trấn an.
"Con ăn cơm chưa? Tay con cầm gì đấy?" vυ' Lương nhíu mày nói.
"Con ăn rồi! Cái này con có mua vài bộ đồ cho vυ' và tiểu Liên!" cô đưa cho bà cả đống túi đồ.
"Tự nhiên sao lại mua nhiều như vậy?" vυ' Lương cầm vài bộ lên nhìn nói.
"Con đi ngang shop thấy đẹp nên ghé mua cho hai người. Thôi, con lên lầu nha vυ'!" Gia Minh nói xong cũng bước lên lầu, vυ' Lương nhìn đống đồ lại nhìn lại cô mỉm cười lắc đầu. Cả đoạn đối thoại Tuệ Lâm ở một bên bị coi là không khí nghe hết tất cả, cô vẫn như vậy lạnh nhạt với nàng.