Editor: Ánh Ngọc Nguyễn.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tô Lăng cảm thấy, thực ra khi được sống lại, thời gian trôi qua càng lâu thì chuyện ở kiếp trước lại càng xa lạ, những kí ức trước kia giống như là giả, tựa như một giấc mộng thật dài.
Vân Bố không nhắc đến Kỷ Sùng nữa, lúc cô ấy xảy ra chuyện cũng đã có rất nhiều người đến hỏi thăm.
Vân Bố lại khôi phục dáng vẻ vô tư như trước, Tô Lăng biết, thật ra sau khi con người ta bị thương thì sẽ tự bảo vệ chính mình, trở nên mạnh mẽ hơn, cũng sẽ dễ bị tổn thương hơn.
Phòng bệnh có thêm hai cô gái đến, bọn họ còn mua cả trái cây.
Sau khi mấy cô ấy đi, Tô Lăng lập tức gọt táo cho Vân Bố ăn. Vân Bố cười hì hì, dường như người khóc lóc khổ sở trước đó không phải mình vậy.
Tô Lăng có chút khó xử.
Nghê Hạo Ngôn tới, cậu cũng mua trái cây.
Vân Bố nhướng mày: "Chà chà, đoán chừng mấy ngày nữa tôi có thể mở một quầy bán hoa quả, nhìn xem nơi này lộng lẫy cỡ nào."
Phòng bệnh của cô nàng có bốn, năm bình hoa, bên trong cắm những bó hoa to, lại thêm đống trái cây thật lớn.
Nghê Hạo Ngôn cười một tiếng, từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía Tô Lăng.
"Mong chị Vân Bố sớm ngày bình phục."
"Cảm ơn."
Tô Lăng hơi lúng túng, nếu từ khi được sống lại, hết thảy mọi thứ ở đây đều chuyển biến tốt đẹp thì có một điều đang trở nên xấu đi, đó chính là mối quan hệ giữa cô và Nghê Hạo Ngôn. Kiếp trước cô còn có thể cảm nhận được người em trai này đối xử tình cảm với cô bao nhiêu, kiếp này lại cảm thấy Nghe Hạo Ngôn bỗng trở nên lạnh lùng.
Ngay cả Vân Bố cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa hai bọn họ, song cô ấy cũng không nói gì.
Lúc Nghê Hạo Ngôn đi, Tô Lăng đứng dậy: "Chị tiễn em."
Trái lại Nghê Hạo Ngôn không từ chối, trên hành lang bệnh viện có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, còn ngoài cửa sổ thì có mùi hoa mai.
Thành phố B vẫn chưa có tuyết rơi.
Nghê Hạo Ngôn mặc một chiếc áo len màu đen, con ngươi thâm trầm và đen láy.
Tô Lăng nhíu mày: "Nghê Hạo Ngôn, em làm sao vậy?"
Nghê Hạo Ngôn quay đầu lại, trong mắt không có cảm xúc nào: "Không có gì."
Tô Lăng cũng không có vòng vo với cậu, cô nói thẳng cảm giác của mình: "Chị cảm thấy em đang giận chị, là vì chuyện lần trước giữa chị với mợ sao?"
Chẳng lẽ là do cô quay video đó, công khai phản bác nhà họ Nghê nên khiến trong lòng cậu khó chịu?
Nghê Hạo Ngôn phun ra hai chữ từ đôi môi mỏng: "Không phải."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Tô Lăng, chị đã sớm biết ba tôi không phải con trai ruột của bà nội đúng không?"
"Ừ."
"Vậy tại sao không nói cho tôi biết?" Cậu kiềm chế giọng mình, ngực hơi phập phồng.
Tô Lăng có chút ngạc nhiên: "Chị cho là... Chuyện này không quan trọng, dù sao bà ngoại cũng xem cậu như con trai ruột, chị cũng coi em với Nghê Giai Nam..."
"Chị cho là?" Cậu lên tiếng cắt đứt lời của cô, cuối cùng hít một hơi thật sâu: "Chị có tư cách gì mà cảm nhận thay tôi?"
Cô mím môi: "Xin lỗi, chị thực sự coi em như là em trai của chị."
Dù không phải máu mủ nhưng cô biết ơn cậu là thật, có suy nghĩ muốn bảo vệ cậu cũng là thật.
Cậu cong môi tự giễu.
Có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lời nói sắp đến đầu môi lại không có dũng khí nói ra. Thật ra Tô Lăng nói đúng, phải hay không, có gì khác nhau? Đôi khi huyết thống không phải xiềng xích, mà là tình cảm con người.
Ban đầu Tô Lăng với cậu là chị em, cho dù cuối cùng Tô Lăng rời khỏi nhà Nghê thì cũng sẽ không có gì thay đổi.
Cậu ở trong lòng cô, nhiều lắm chỉ là người nhà họ Nghê "Ác độc như vậy" mà thôi.
Nghê Hạo Ngôn xòe tay ra: "Di vật của bà nội, tôi nghĩ chắc đây là mẹ chị."
Tô Lăng chợt mở to mắt, Nghê Hạo Ngôn đưa cho cô một tấm ảnh nhỏ xinh, màu của ảnh đã mờ đi nhiều. Một người phụ nữ với chiếc váy dài màu tím nhạt, đứng mỉm cười dưới gốc cây hoa ngọc lan.
"Tôi tìm được trong hộp của bà nội, chắc là dì Tiếu."
Tô Lăng cầm tấm hình này, trong lòng dậy sóng thật lâu. Từ trước tới giờ, bà ngoại chưa từng cho cô xem cái này, chỉ nói Vu Tiếu không để lại bức hình nào trước khi qua đời.
Tô Lăng biết Vu Tiếu bị bỏ rơi cho nên tới tận bây giờ cô cũng không nhắc đến ba mình.
Cô lớn như vậy, ngay cả ngoại hình cha mẹ mình thế nào cũng không biết.
Nhìn Vu Tiếu ở trong hình khoảng 24, 25 tuổi, dịu dàng đến mức lay động lòng người.
Nghê Hạo Ngôn nói: "Tôi đi đây."
Tô Lăng bỏ tấm hình vào trong túi một cách cẩn thận, cô gật đầu một cái.
Nghê Hạo Ngôn đi mấy bước, đột nhiên dừng bước rồi hỏi cô: "Lúc ăn tết, chị sẽ đi đâu?"
Tô Lăng sững sốt một chút, cô cụp mắt cười: "Đến khi đó rồi nói." Cô không thể trở về nhà, cho nên đi đâu cũng không quan trọng.
Nghê Hạo Ngôn định mở miệng, cuối cùng lại rời đi.
Tô Lăng và cậu, thật ra như vậy là tốt nhất. Không thể tiến thêm một bước, cũng không thể lùi nữa.
Giờ phút này cậu cảm thấy thật đau đớn, nhưng cũng không thể không buông xuống.
Chính cậu cũng không hiểu được loại cảm giác phức tạp này, cả đời này cô cũng sẽ không biết, song tốt nhất là cô không biết, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ từ từ buông tay.
Lúc Tô Lăng trở lại phòng bệnh thì bất ngờ phát hiện Vạn Bạch Bạch với Kỷ Sùng đều đang ở đây.
Vân Bố mang trên mặt nụ cười, nhưng sắc mặt tái nhợt đi vài phần. Vạn Bạch Bạch có khuôn mặt lạnh lùng, song cô ta rất thích cười, vừa nhìn thấy Tô Lăng thì ánh mắt cũng sáng lên.
"Tiểu Cửu Lý!"
"Bạch Bạch."
Mọi người nói chuyện với nhau một lúc, Kỷ Sùng hỏi Vân Bố: "Còn đau không?"
Ánh mắt Vân Bố trùng xuống, cười một tiếng: "Hết đau rồi, da tôi dày lắm."
Kỷ Sùng liền cười.
Lúc anh ta đi, Vân Bố lẳng lặng nhìn. Trên mặt không rõ vui hay giận. Thật ra Vân Bố biết rằng Kỷ Sùng là một người đàn ông nham hiểm và không chừa thủ đoạn, không thể nói anh ta là người ngay thẳng, nhưng anh ta là rất biết giao tiếp.
Kỷ Sùng cực kỳ giả dối.
Nhưng cô ấy đã từng yêu anh ta.
Chỉ sợ là sau này cô ấy sẽ không dám yêu ai nữa, người dối trá như Kỷ Sùng, có lẽ về sau, anh ta sẽ không gặp được người yêu anh ta một cách đơn thuần giống như Vân Bố, người luôn cố gắng phấn đấu như vậy nữa.
Là thiệt thòi của Kỷ Sùng.
Tô Lăng hỏi Vạn Bạch Bạch: "Sao mấy chị biết tin vậy?"
Dù sao cũng là diễn viên có danh tiếng, đáng lẽ chuyện của Vân Bố sẽ không truyền tới chỗ bọn họ. Vả lại "Liên Hoa Lục" chỉ là một đoàn làm phim có đầu tư nhỏ, những người như Vạn Bạch Bạch và Kỷ Sùng sẽ không chú ý.
Vạn Bạch Bạch ngạc nhiên nói: "Thanh Ngu đã tham gia vào "Liên Hoa Lục" rồi, em không biết sao?" Mà Vạn Bạch Bạch và Kỷ Sùng là nghệ sĩ ký hợp đồng với Thanh Ngu, lần này cũng đóng vai khách mời trong "Liên Hoa Lục", vì vậy chuyện của Vân Bố sẽ được người khác nói.
Thanh Ngu tham gia vào thì chắc chắn là tác phẩm lớn.
Tô Lăng ngây người, mấy ngày nay cô đều ở bệnh viện giúp đỡ Vân Bố, cô thực sự không biết.
Cô biết Tần Kiều có năng lực khiến cô có thể đi vào tìm Vân Bố, nhưng cô lại không hề nghĩ anh dùng cái cách đơn giản và thô bạo như vậy, hôm nay anh lấy danh nghĩa của đoàn làm phim "Liên Hoa Lục", thế nên mọi thứ đều là của anh, còn không phải do anh quyết định sao?
Tô Lăng rất biết ơn Tần Kiều vì chuyện này.
Dù sao anh cũng đã cứu Vân Bố một mạng.
Vạn Bạch Bạch giải thích xong, sau đó mới nhớ tới một việc: "Người đại diện nói cho em biết về buổi lễ trao giải của Y Mễ chưa?"
Tô Lăng gật đầu, mấy ngày trước Lâm Thanh có nói với cô là cô được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng Tô Lăng chỉ nghe một chút rồi thôi. Cô biết mình không phải là là thiên tài, lấy bộ phim "Mười Hai Năm Phong Trần" đang phát sóng mà nói thì xác suất cô nhận được giải thưởng là không lớn.
Vạn Bạch Bạch cười nói: "Chuẩn bị kỹ một chút, dù sao cũng là lần đầu tiên đi mà."
Tô Lăng gật đầu, Vạn Bạch Bạch nhướng mày: "Tiểu Cửu Lý, tổng giám đốc Tần là khách mời đặc biệt cho lễ trao giải năm nay."
Tô Lăng hơi khó xử, thành thật nói: "Em cảm thấy những giải thưởng đó không dành cho em đâu."
Vạn Bạch Bạch bị sự thật thà đáng yêu của cô làm cho buồn cười: "Chậc, sắp đến tết rồi, một năm lại đi qua."
Đúng vậy, năm mới đến rồi.
Trong lòng Tần Kiêu nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, có một số cái lại không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong nháy mắt, anh lại cảm thấy thật buồn cười và hoang đường.
Anh không tin vào thần vào phật, không tin vào luân hồi, anh chỉ tin chính mình.
Song dù sao anh cũng phải nghĩ cách để ra tìm sự thật về những điểm kỳ lạ và không hợp lý này. Nếu là cô thì chuyện gì cũng có thể, dù sao đối với anh mà nói, Tô Lăng chính là kỳ tích của cuộc đời anh.
Tần Kiêu không nhanh chóng đi tìm Tô Lăng mà lại ở đây tự tưởng tượng ra một viễn cảnh.
Loại viễn cảnh là anh không cố chấp, không quá say mê và quyến luyến cô.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, không cần Tả Ấn nói anh cũng biết, khi Tô Lăng đối xử tốt với anh, chính là lúc anh thu lại răng nanh của mình.
Con người thật của anh, thứ tình cảm biếи ŧɦái đến đáng sợ đó, anh sợ sẽ làm cho cô hoảng loạn.
Cô thích dáng vẻ gì, anh không ngại trở thành dáng vẻ đó.
Tần Kiêu bắt đầu ở ẩn.
Bữa tiệc của Y Mễ chính là một cơ hội, anh không thể cố ý kiểm soát mọi thứ về cô,chỉ có thể từ từ thâm nhập vào, để cô không có cảm giác hoảng sợ.
Hạ Tẩm cũng biết ý của ông chủ nên làm rất chi tiết về báo cáo của Thanh Ngu năm nay, tiếp đó đặt thư mời lên bàn Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhìn danh sách đạt giải rồi mỉm cười.
Hạ Tẩm cũng rất tò mò nhưng cô ta không nhìn thấy trên đó có ai.
Vậy nên tổng giám đốc Tần cười là có ý gì? Không biết cô Tô có đạt giải không nhỉ?
Giải thưởng của lễ trao giải Y Mễ rất lớn, Tần Kiêu lấy tư cách là tổng giám đốc của Thanh Ngu mà tham gia trao giải, đương nhiên sẽ mang theo một số khen thưởng, anh ra tay cực kỳ hào phóng, trực tiếp đưa ra tiền thưởng tám con số.
Hạ Tẩm tặc lưỡi, người có tiền thật tùy hứng.
Lễ trao giải của Y Mễ diễn ra vừa đúng trước tết một ngày, ngày đó thành phố B có tuyết rơi.
Tô Lăng mặc đầm dạ hội màu vàng nhạt, lạnh đến phát run.
Lâm Thanh được bọc trong áo bông, nhìn bộ dạng bị lạnh đến đáng thương của cô gái thì vừa thương vừa buồn cười.
Tô Lăng còn mặc quần giữ nhiệt bên trong váy dài, có nhiều nữ diễn viên khác còn không mặc cái đó.
"Ráng chịu một chút, trong hội trường có mở máy điều hòa, mau vào đi, nhanh kết thúc là tốt rồi."
Tô Lăng gật đầu, bọn cô cùng nhau đi vào.
Đèn ở đại sảnh vô cùng sáng, mọi người cũng nhìn rõ nhau. Có rất nhiều người nhận ra Tô Lăng, cô là người mới, độ nổi tiếng khá cao, quan trọng là ngoại hình tương đối yêu nghiệt, cho dù là ở những nơi quy tụ toàn người đẹp thì cô cũng thực chói mắt.
Khí chất quá thanh cao.
Lễ trao giải của Y Mễ khá tự do và phóng khoáng, kết thúc còn có một cuộc tụ tập.
Tô Lăng nhìn thấy rất nhiều người quen, Vạn Bạch Bạch, Trầm Dật, Kỷ Sùng, đạo diễn Văn, còn có Đổng Húc, mọi người đều ở đây.
Nhưng lúc Tần Kiêu đi vào, hội trường yên lặng một giây.
Tô Lăng ngước mắt lên là đã nhìn thấy anh, anh mặc một bộ vest, hàng chân mày ngang ngược bướng bỉnh, vẻ mặt lạnh lùng, trông anh rất khó để chung đυ.ng.
Có người nhỏ giọng hỏi: "Đó chính là tổng giám đốc Tần, trẻ tuổi như vậy ư?"
"Ngoại hình cũng cực kỳ đẹp trai, rất nam tính, có thể ra mắt được luôn đấy. Nhưng dáng vẻ thật lạnh lùng, nghe nói tính tình hết sức quái gở."
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, chẳng phải anh ta không hay tới những hoạt động như thế này sao?"
Anh là rùa vàng, là người có quyền lực nhất.
Dù là trong giới giải trí thì cũng là một vị thần.
Tô Lăng đứng ở trong đám người, cùng mọi người ngẩng mặt lên nhìn anh, nút áo sơ mi của anh không chút cẩu thả nào, có mấy phần hương vị cấm dục.
Từng người trong ban tổ chức tới bắt tay với anh một cách khách sáo.
Từ đầu đến cuối, trên mặt anh không chút dao động, cũng không quên nhìn qua bên này.
Tô Lăng chợt ý thức được, thật ra Tần Kiêu không thích cười.
Anh chỉ ngoại lệ với một người mà thôi.