Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 20.10: Phát tài

Lúc hoạn nạn mới thấu nhân tâm.

Cũng vì nguyên nhân này nên mấy người phụ nữ rất xông xáo, chẳng mấy chốc đã đánh cho đám người nhà họ Khương khóc kêu cha gọi mẹ! Đến lúc đại đội trưởng tới thì người nhà họ Khương đã bị đánh không khác gì gà rừng rút lông, Khương Điềm Điềm thấy đại đội trưởng đến, liền biết đây là cơ hội của cô.

Tuy cô không biết đánh nhau nhưng lại biết giả vờ. Đại đội trưởng còn chưa tới, Khương Điềm Điềm đã bắt đầu khóc lóc: “Hu hu! Đại đội trưởng ơi, hu hu hu, cháu có biết bọn họ đâu, thế mà họ đến đòi cướp nhà cháu. Hu hu hu, bà ấy còn muốn bắt cháu đi, cháu không biết có phải bà ấy muốn bán cháu đi không, cháu có quen gì bà ấy đâu! Cháu muốn đến công xã, cháu phải đến công xã tố cáo. Phải bắt hết đám người xấu này lại!”

Nước mắt rơi lã chã, cô khóc tới mức hai vai run rẩy: “Sao lại có thể có hạng người xấu xa như vậy! Bọn họ còn đóng giả làm người thân của cháu! Cha cháu đã nói hết rồi, họ hàng của cháu đều đã chết! Thế mà họ còn muốn lừa cháu! Hu hu hu!”

Khương Điềm Điềm úp mặt vào tay trông cực kỳ tủi thân, cái miệng nhỏ nhắn cũng liến thoắng: “Nếu không phải có thím Vương với thím nhà cháu đến thì cháu đã bị người ta bán đi rồi! Hu hu hu, người xấu nhiều quá!”

Tuy Trần Thanh Phong nhận ra cô giả vờ nhưng vẫn rất đau lòng, anh vội đi tới khoác vai cô, nói: “Điềm Điềm đừng khóc nữa, em còn có mọi người mà! Ai dám bắt nạt em thì tức là gây sự với nhà họ Trần. Bán em hả? Anh xem ai dám! Đã là thời buổi nào rồi mà còn bán người! Anh thấy bọn họ chính là hủ tục của xã hội cũ.”

Khương Điềm Điềm vẫn khóc: “Em sợ lắm anh Tiểu Phong ơi, em sợ bọn họ quá! Bà thím kia như muốn gϊếŧ người! Dữ dằn lắm, hu hu hu! Em thấy bọn họ cũng không có vương pháp! Cha em nói đúng, có những người hễ mà nổi lòng dạ độc ác thì đúng là có thể gϊếŧ người! Một cô bé yếu đuối như em, nói không chừng lúc nào đó, bọn họ sẽ hại chết em mất. Em biết làm sao đây?”

Trần Thanh Phong có vẻ cực kỳ nổi nóng, dù vừa nãy không ra tay nhưng bây giờ lại cầm gậy lên, xông tới vung tay với người nhà họ Khương: “Này thì ức hϊếp người ta, này thì ức hϊếp Điềm Điềm! Này thì...”

“Kéo lại, mau kéo người lại!”

Đại đội trưởng vội gọi người tới, Lý Hướng Dương chuyên quản an ninh trật tự cũng không đứng ngoài nhìn được, ông hấp tấp đi lên ôm Trần Thanh Phong kéo ra: “Tiểu Lục, cháu bình tĩnh cái đã!”

Trần Thanh Phong bực dọc: “Nhà họ khinh người quá đáng!”

Lúc này nhà họ Khương cũng hét to kêu gào, nhưng mà đại đội trưởng đã quát lớn: “Câm miệng lại! Nhà các người có mặt mũi nào mà kêu hả! Đừng tưởng là tôi không biết tâm địa độc ác của các người, muốn bắt nạt con gái người ta hả? Có cần tôi lấy công văn cắt đứt quan hệ năm đó ra không? Ở ủy ban đại đội còn có một bản đấy! Lòng lang dạ sói không biết xấu hổ của cả nhà các người thật sự khiến đại đội Bội Thu chúng tôi không dám nhận người! Khương Điềm Điềm con bé có quan hệ gì với các người! Thấy con gái người ta có một mình nên muốn bắt nạt hả! Nay nghe cho rõ đây: dù Khương Điềm Điềm chỉ có một mình cũng không cho phép các người bắt nạt, bây giờ đã là xã hội mới rồi. Vứt bỏ ngay mấy ý tưởng bẩn thỉu của các người ngay đi. Nếu để tôi biết người nào trong nhà các người tìm Khương Điềm Điềm làm phiền, tôi sẽ đưa các người đến công xã tiếp thu giáo dục!”