Phát tài rồi!
Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm bộc phát tốc độ kinh hồn, nhanh chóng chạy xuống núi.
Hai đứa thở hổn hển, không dừng lại nghỉ lấy một giây, cứ thế chạy thẳng về nhà Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm lấm lét vội vã cài chốt cửa từ bên trong, lúc này Trần Thanh Phong đã mở bọc vải đen ra, nào phiếu nào tiền rơi rào rào xuống giường đất.
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong nhếch môi, bàn tay run run vì kích động.
Khương Điềm Điềm cũng không khỏi kích động, mặt mũi đỏ bừng, đâu ngờ rằng có ngày cô sẽ hưng phấn khi thấy mấy đồng bạc này.
Khương Điềm Điềm nuốt nước bọt cái ực, nói: “Anh Tiểu Phong.”
Trần Thanh Phong cũng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc thì mới giữ được bình tĩnh, anh nhìn đống đồ trên giường đất, nói: “Anh đếm tiền, em đếm phiếu.”
Hai người nhìn nhau rồi lập tức hành động.
Một mao hai mao ba mao...
Phiếu vải phiếu thịt phiếu lương thực...
Chẳng mấy chốc, Trần Thanh Phong ngẩng đầu lên nói: “Chỗ anh có ba mươi sáu đồng một mao tám xu.”
Khương Điềm Điềm nói: “Năm tờ phiếu vải, trong đó hai tờ một thước, ba tờ 0.5 thước; hai tờ phiếu dầu, trên phiếu viết là một lạng; ba tờ phiếu thịt, một tờ một cân còn hai tờ kia là nửa cân; bốn tờ phiếu công nghiệp; ngoài ra còn có mười hai tờ phiếu lương thực, không nhiều lắm, khoảng chừng hai lạng ba lạng năm lạng, tổng cộng là hai cân sáu lạng; cuối cùng còn có một tờ phiếu máy may.”
Hai người lại im lặng đối mặt nhìn nhau, một lúc sau, Khương Điềm Điềm nói nhỏ: “Anh Tiểu Phong, chừng này, có nhiều không?”
Trần Thanh Phong lập tức gật đầu như giã tỏi: “Cực kỳ cực kỳ nhiều.”
Anh thấy Khương Điềm Điềm không hiểu lắm thì cẩn thận giải thích: “Nếu như trong nhà không có công nhân thì tích góp ba mươi đồng là chuyện rất khó khăn. Giống như tiền riêng của anh vậy, chưa khi nào vượt quá năm mao. Đấy em cứ hiểu thế là được. Nhà có công nhân thì chút tiền như vậy cũng dễ tích góp. Có điều, số tiền này không đáng giá bằng phiếu đâu! Nhà người bình thường cũng không có nhiều phiếu vậy đâu, người trong thành phố cũng chưa chắc đã được như bọn mình lúc này. Đặc biệt là thứ này!”
Trần Thanh Phong rút một tờ ra giơ lên trước mặt, kích động nói: “Phiếu máy may, đây chính là phiếu máy may đấy! Một tờ phiếu này nhé, cầm vào thành phố là có thể bán được một trăm đồng đấy.”
TruyenHD ra đời mang sứ mệnh kết nối cộng đồng yêu thích truyện.TruyenHD không phải là người tiên phong nhưng sẽ là người dẫn đầu.