Tiền Nhiều Thì Có Nên Mua Nô Lệ Về Chơi

Chương 8

Tôi cũng đốt hương, rồi cắm trên mô đất gần xe, chả khấn vái đéo gì. Lên ghế lái ngồi, quay xuống bảo thằng đệ :

- Mày tranh thủ ngủ đi, tao trông xe cho, chắc độ 1 tiếng, thằng kia nó quần rượu cho đội kia tơi tả, tao vào thu thập nốt chiến trường sẽ gọi mày dậy. Đêm nay yên ả rồi.

- Không, em đang làm nốt nhiệm vụ, anh tranh thủ mà ngủ đi, mai lúc anh lái xe thì em ngủ.

Mẹ cái thằng, già đầu rồi còn chơi mấy game con nít. Nói vậy chứ lúc đó tôi cũng đang thèm được thả lỏng mình một chút, căng thẳng diễn kịch suốt một ngày trời rồi còn gì. Tôi ngả lưng ghế lái, vặn chìa khóa xe 1 nấc, tìm trong USB bài Sơn nữ ca, ah đúng rồi, nhất định phải là NSND Quang Thọ hát, phải là người từng trải đã từng nằm rừng mới hát hết cái hồn được, chứ không như thằng ml Tùng Dương, kỹ thuật cao đấy, mà cảm xúc thì méo mó.

"Một đêm trong rừng vắng, anh trăng chênh chếch đầu ghềnh thấp thoáng bóng cô sơn nữ miệng cười xinh xinh...

...Sơn nữ ơi, đời ta như cánh chim chiều phiêu bạt thời gian vun vυ't trời mây..."

Bài hát đi đến đâu, hình ảnh, nụ cười cái Linh hiện ra đến đấy. Sơn nữ đây, ánh trăng đây, rừng thơ suối mộng đây, và anh lữ khách vẫn đang phiêu bạt rồi chợt bâng khuâng nàng sơn nữ đây. Tất cả như khớp vào từng lời ca câu chữ, như thể nhạc sĩ Trần Hoàn đã viết bài hát để tặng cho tôi vào đúng khoảnh khắc này.

Đang thả hồn mênh mang, bỗng dòng cảm xúc của tôi bị chặn lại :

- Sao anh đéo nghe bản Remix ấy của DJ...

- Của của cái con bà mày, bố đang phê thì mày phá đám.

- Hề hề, anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chơi, thuốc không hút, rượu uống ko say thì phê cái đéo gì ngoài phê gái. Chắc con bé ngon lắm hả?

- Uh, hơn cả tưởng tượng của tao, mà nhìn nó ma mị lắm.

- Mông to ngực nở không anh?

- Tao không để ý cái đấy, nhưng mà giọng nói dễ thương, đôi mắt hiền nhưng mà buồn buồn sao ấy.

- Vãi lol, ông rước về để cᏂị©Ꮒ chứ để làm nàng thơ đéo đâu.

- Phàm phu tục tử như mày thì hiểu thế đéo nào được.

- Hay nó bỏ bùa ông anh rồi, tụi trên này bùa ngải kinh lắm.

- Tao có thần chim phù hộ lại có thanh đoản côn trấn yểm ở dưới rồi, bùa chú đéo gì hại được tao.

- Thế thì có khi anh yêu mẹ nó rồi.

- Mày điên ah, mày làm ở công ty chục năm nay, chuyện hồi trước của tao mày cũng biết, yêu đương đéo gì.

- Uh, chắc anh cũng rung động tí thôi, mai chén xong rồi lại thấy nhạt thếch ngay.

- Thường là thế, thôi để yên tao ngủ chút. Lúc nào thằng kia gọi thì bảo để tao vào lại.

Khoảng nửa tiếng sau thì thằng đệ gọi qua bộ đàm. Đại khái là nó quần cho mấy lão già quá nửa gục hết rồi, còn nó, thằng Táo với mấy ông thì đang ngồi đánh bạc, cò con thôi, tôi không nhất thiết phải vào, rạng sáng nó sẽ cùng ông cậu đưa con bé sang. Tốt quá, tôi lệnh cho nó đừng giở trò cờ bạc gạo, cấm thắng, cứ làm sao cò cưa thua khoảng 1 củ về anh trả. Thằng đệ vẫn ngồi phía sau say sưa chơi game, tôi dặn nó, anh ngủ cái, khi nào thấy tia sáng mặt trời đầu tiên phía góc kia thì gọi anh dậy. Rồi tôi ngả ghế hết tầm, nhạc chuyển sang bài Suối mơ của Văn Cao, trong cơn chập chờn của giấc ngủ, tôi mơ thấy em mặc váy Thái, đứng bên bờ suối đợi tôi đi làm về, bên căn nhà nhỏ đầy hoa.

Tôi tỉnh dậy khi tiếng bộ đàm kêu, anh ơi, chuẩn bị đi, em đưa đoàn sang bây giờ. Quay xuống thấy thằng ml đệ vẫn mải mê chơi game, toi hỏi:

- Sao mày ko gọi anh dậy?

- Đã nắng đâu anh.

- Đm, thằng đầu đất, tao bảo là tia sáng chứ tia nắng đéo đâu.

Tôi trở dậy, ra cuối xe xả bình nước 20 lít ra để đánh răng và rửa mặt. Xong xuôi đi ra bờ suối chờ. Cảnh bình minh thật đẹp và yên bình.