Chương 6: Ngày tháng ở Trường Lưu sơn
Nàng chọn phòng mình thích rồi bày đồ đạc ra, tất nhiên nàng sẽ chọn phòng cách xa Bạch Tử Họa rồi. Tối tối nàng lấy chiếc đàn có sẵn trong phòng rồi tấu một khúc, đó là bài Kiếp sau. Đêm khuya nàng không ngủ mà dùng điện thoại"Chắc là khỏi sử dụng luôn quá, không có mạng, không có sóng thì làm được gì" Nàng thở dài rồi nằm lên giường
Sáng thức dậy, nàng vệ sinh sạch sẽ rồi đến thỉnh an Bạch Tử Họa
Bước vào phòng hắn nàng không thấy ai nên gọi
"Tôn thượng, tôn thượng" những âm thanh phát ra trong trẻo như mặt nước
"Ta ở đây" giọng hắn lạnh lẽo thấu xương
"Bái kiến tôn thượng"
"Con nên đỗi cách xưng hô mới phải"
"Bái kiến sư phụ"
Bạch Tử Họa mỉm cười, đỡ nàng đứng dậy
"Trong điện này chỉ có hai sư đồ chúng ta, mỗi buổi sáng con không cần..." Hắn chưa nói xong đã bị nàng cắt ngang
"Không cần đến thỉnh an sư phụ cũng không cần phải thi lễ" Nàng nhìn hắn
Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng chốc lát đã trở về gương mặt điềm tĩnh như xưa
"Sao con biết ta định nói gì?" Hai đôi mắt giao nhau
"Con suy nghĩ sao thì nói vậy, con xin lỗi người!"
"Con nói đúng, sao ta trách con được"
Hắn đưa nàng đến mỏm đá lộ phong và hỏi
"Tiểu Cốt, từ đây nhìn xuống, con thấy gì?"
"Câu này cha đã từng hỏi con" nàng bịch miệng lại
"Sư phụ, con lỡ lời"
"Cha?"
"Ý con là sao?"
"A, không có, sư phụ... con"
"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, con thấy gì ở bên dưới"
Nàng nghĩ thầm
-Mình sẽ nói theo cách đơn giản, hay nói theo cách cao cả đây
"Con nhìn thấy núi Trường Lưu, nhìn thấy chúng sinh thiên hạ, đó là những gì cần phải bảo vệ"
"Còn thấy gì nữa không?"
"Umm.... con nhìn thấy cỏ"
"Hôm đó, ở Lâm Minh điện, có người cũng hỏi con như thế này"
"Sư phụ?" Bạch Tử Họa lẩm bẩm
- Thân phận thật sự của cô gái này như thế nào đây, cha?, sư phụ?
Hắn thất thần nhìn nàng
"Sư phụ, sư phụ, người đang nghĩ gì vậy"
Nghe thấy giọng nói của nàng thì ba hồn bảy phách trở lại, hắn liền xua đi những ý nghĩ đáng sợ đó
"Con muốn hỏi ta gì không"
"À... tại sao người đã biết con là sinh tử kiếp của người, sao người không gϊếŧ con"
"Đúng! không sai, sinh tử kiếp không sai, con cũng không sai"
"Người không sợ con sẽ hại chết người sao?"
Bạch Tử Họa lắc đầu
"Nếu như thần tiên vì mạng sống của mình mà gϊếŧ người vô tội, như thế thì còn an nhàn sống vui vẻ được sao?"
"Sư phụ, cẩn thận phía sau"
Nàng dùng tay giữ nó lại, máu rỉ xuống
"Hoành Tiên kiếm" Nàng nói
"Nè! Ngươi không còn nhớ ta nữa hay sao?" Nàng nói với thanh kiếm, thanh kiếm nhận ra nàng nên ngoan ngoãn đứng yên
"Kiếm của sư phụ" Bạch Tử Họa nhìn thanh kiếm rồi nhìn nàng
"Tay con chảy máu rồi"
"Sư phụ, con không sao!" Vết thương dần khép miệng lại
"Chủ nhân của ngươi đâu? Sao ngươi ở đây?" Hoa Thiên Cốt nói
Thanh kiếm hiện lên vài chữ trên không trung
"Nhớ người nên bay đến đây thôi"
"Tiểu Cốt, thanh kiếm này..."
"Bái kiến tôn thượng! Sư phụ mời người đến Tham Lam điện ạ!"
"Được ta biết rồi, Tiểu Cốt con về phòng đi"
"Dạ!" Nàng rời khỏi phòng, còn thanh kiếm thì bị gọi về
"Tôn thượng, mời"
________________________
Phòng Nghê Mạn Thiên
Cô định đóng của thì Vũ Thượng Phiêu đẩy cửa
"Thượng Phiêu, ngươi đến đây làm gì?"
"Có phải cô rất hận Hoa Thiên Cốt không?"
"Không"
"Ta đến để giúp cô, đây là Tẩy Tủy Tán" Hắn lấy trong người ra một hộp đựng nhỏ
"Ngươi đứng có mơ, ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu, Hoa Thiên Cốt đã nói cho ta biết, nên ngươi đừng có ảo tưởng như thế!" Mạn Thiên đạp hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại
Cốc, cốc, cốc
"Ta đã nói sẽ không hợp tác với ngươi rồi mà" cô mở cửa định đạp người đứng trước mặt
"Ngươi định đạp ta luôn hay sao?" Thế tôn Ma Nghiêm nói
"Ta trả kiếm cho cô, nhớ đừng sử dụng nó để đánh người, uy lực nó rất lớn sẽ ảnh hưởng đến mạng người" Ma Nghiêm đưa thanh kiếm trước mặt Nghê Mạn Thiên, cô ta nhận lấy
"Đa tạ sư tổ" cô cúi đầu xuống
"Thế ta đi trước, nhớ đừng dùng để hại người!" Hắn đi ra khỏi
_____________________________
Thất Sát điện
"Bẩm báo thánh quân, chúng thần đã bắt được Sênh Tiêu Mặc"
"Các ngươi thả ta ra" Tiếng Sênh Tiêu Mặc vang vọng từ ngoài vào trong
"Quỳ xuống!" Một thuộc hạ đá ngay gối hắn nên bắt buộc phải quỳ xuống
"Mau gϊếŧ hắn cho ta"
Lệnh vừa dứt một thuộc hạ đã cầm thanh đao to lớn, hắn chém gần đến cổ Sênh Tiêu Mặc thì tiếng Hoa Thiên Cốt vang lên
"Dừng tay" nàng dùng pháp thuật đẩy thanh đao ra xa và cởi trói cho Sênh Tiêu Mặc
"Sênh Tiêu Mặc huynh không sao chứ?"
"Huynh không sao, không sao"
"Huynh về trước đi, muội sẽ ở lại đây đối phó với bọn chúng"
"Tiểu muội muội, sao muội đến đây" Sát Thiên Mạch ngạc nhiên hỏi
"Sát tỷ tỷ, muội thật thất vọng về tỷ, tại sao tỷ phải gϊếŧ huynh ấy" giọng nàng trong trẻo pha lẫn một ít sự thất vọng
"Tỷ không muốn hắn cướp muội đi mất, cho nên..."
"Cho nên tỷ mới muón gϊếŧ huynh ấy" nàng lại nhìn sang Sênh Tiêu Mặc
"Muội quen biết với Sát Thiên Mạch sao?" Sênh Tiêu Mặc cũng ngạc nhiên
"Phải, nhưng muội đã nói huynh về trước đi, ở đây không an toàn huynh chạy trước đi" nàng nói
"Có chết ta cũng không bỏ muội lại đây, mau lên chúng ta cùng trở về, không thì sẽ không kịp nữa, nơi đây mai phục trận pháp khá nhiều, e là..."
"Mau, mau đi thôi" hắn kéo tay là chạy ra khỏi Thất Sát điện
"Định chạy thoát sao? Không dễ đâu" Sát Thiên Mạch chặn đường hai người họ lại
"Tiểu muội muội, muội thì có thể đi, nhưng Sênh Tiêu Mặc thì không thể!" Sát Thiên Mạch lao đến đánh nhau Sênh Tiêu Mặc, còn Thiền Xuân Thu thì đánh với nàng. Thiền Xuân Thu chưa tung ra được chiêu nào thì nàng đã đánh một chưởng cho hắn bay xa rồi sang đánh giúp Sênh Tiêu Mặc
"Hoa Thiên Cốt, không thể nào, tại sao trong thời gian ngắn thế kia mà công lực của ngươi đã ngang hàng với Bạch Tử Họa" Thiên Xuân Thu mất bình tỉnh nhào đến
"Ngươi nghĩ ta là ai? Ngươi quá xem thường ta rồi đó"
"Đầu hàng đi, đừng tốn công vô ích nữa"
Nàng đẩy Sênh Tiêu Mặc qua Thiền Xuân Thu
"Tiêu Mặc, huynh đối phó hắn đi, còn Sát tỷ tỷ cứ giao cho muội" hai người họ bên lên trên không, sức mạnh vì quá lớn nên trời đất rung chuyển
Hai người họ bất phân thắng bại nên đã đánh nhiều ngày liên tục, cuối cùng Sát Thiên Mạch cũng đầu hàng, còn nàng thì vẫn tươi rối.
________________________________
Đại điện Trường Lưu
"Haizz....." Ma Nghiêm thở dài, đi tới đi lui ngoài cửa
"Sư huynh, huynh vào đây ngồi đi" Bạch Tử Họa khuyên hắn
"Đệ nói đi, làm sao huynh có thể ngồi yên được chứ"
"Tiểu Cốt và Tiêu Mặc đã mất tích nhiều ngày như thế, lẽ nào..." Ma Nghiêm suy đoán lung tung
"Huynh đừng nói bậy, Nghiệm Sinh Thạch của hai người họ còn phát sáng"
"Sư phụ!" Nàng gọi
"Sư huynh!"
Vừa đến đại điện, Sênh Tiêu Mặc đã ngã rầm xuống sàn
"Sư thúc con sao vậy?" Bạch Tử Họa hỏi
"Huynh ấy đánh với Thiền Xuân Thu nhiều ngày nên mới như vậy"
"Còn con có bị thương gì không" Bạch Tử Họa nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng không sao, hắn gần đầu rồi nhìn sang Sênh Tiêu Mặc bị thương tơi tã
"Tại sao hai người lại đến Thất Sát" Ma Nghiêm tức giận
"Là...là sư thúc bị đám người Thiền Xuân Thu bắt, con thấy thế thì đi theo"
"Con theo đệ ấy chẳng khác gì là thêm gánh nặng" Ma Nghiêm đần bình tỉnh
"Con đi nấu đồ ăn cho sư thúc" đi chạy vào bếp
" Sư huynh, là Cốt Cốt đã cứu đệ, nếu không có muội ấy, đệ... đệ chắc là không ở đây nói chuyện với sư huynh đâu, tư chất muội ấy rất cao, không phải kém như các huynh nghĩ đâu, một mình muội ấy đối đầu với 3000 ngàn tên thuộc hạ của Thiền Xuân Thu và đối đầu cả với Sát Thiên Mạch"
"Sư huynh, sư đệ đợi đệ một lát" rồi Bạch Tử Họa cũng đi vào nhà bếp
Đến nhà bếp, nàng ôm ngực khụy gối xuống
"Tiểu Cốt! Tiểu Cốt con sao vậy"
"Sư phụ, con không sao"
"Một lát sau sẽ khỏe thôi sư phụ"
"Con ngồi yên đó" hắn truyền chân khí cho nàng
"Sư phụ, cơ thể con không như người thường, sẽ tự hồi phục thôi, người đừng lãng phí công lực vì con nữa!"
"Xong rồi, vết thương con đỡ chưa"
"Đa tạ sư phụ! Con khỏi rồi ạ!"
"Con về Tuyệt Tình điện trước đi, sư phụ sẽ trị thương cho Tiêu Mặc"
"Sư phụ, sư phụ cho con trị thương Tiêu Mặc ca đi! Đi nha sư phụ" nàng làm nũng với hắn
"Ừm"
____________________________
Tiêu Hồn điện
"Sư phụ, sư bá xin hai người bên ngoài đợi ạ!"
"Đi thôi sư đệ" Ma Nghiêm kéo Bạch Tử Họa ra
.....
Nửa canh giờ sau ( 1 tiếng đồng hồ)
"Sư bá, sư phụ hai người có thể vào" nàng bay xuống Tiêu Hồn điện
"Vết thương trên tay đệ ấy hết rồi" Ma Nghiêm có chút ngạc nhiên
"Con bé này, lúc vào Trường Lưu nó đã giấu đi bản lĩnh của mình" Ma Nghiêm nói
"Nè nhị đệ, công lực của nó chắc hẳn bằng đệ rồi đó"
Bạch Tử Họa gật đầu mà vẫn nhìn xuống Trường Lưu
"Đệ nhìn gì vậy?"
"Không có gì" rồi Bạch Tử Họa quay mặt về phía nho tôn
____________________________
Thư phòng (Tuyệt Tình điện)
Nàng đang đọc sách trong thư phòng thì có người bước vào
"Tiểu Cốt!"
"Dạ?"
"Đây là Thất Tuyệt phổ, ta cho con thời gian là 4 năm để ghi nhớ nó" hắn đưa Thất Tuyệt phổ cho nàng, nàng thì nhận lấy
"Đa tạ sư phụ!" Nàng đứng lên
........
Một ngày sau
"Sư phụ! Sư phụ con họ thuộc tất cả rồi sư phụ" nàng đọc lào lào thuần thuộc những thứ trong Thất Tuyệt phổ, còn riêng kiếm phổ thì đánh cho sư phụ nàng xem
Đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn, bây giờ nàng đã vượt bậc hắn, đánh đàn hay hơn hắn, võ công mạnh hơn, biết nhiều về điều hương hơn,...
...
3 năm sau
___________________________
Động Hoàng Tuyền
"Thưa Thiên tôn, tiểu thư đang ở Trường Lưu"
"Vậy ngươi hãy sắp xếp ổn thõa 3 ngày sau ta sẽ về Trường Lưu thăm con gái của ta"
(Còn tiếp)
(Xin lỗi, mk làm có vài chữ không phù hợp, viết chưa liên kết câu, mong mọi người hãy góp ý!)