Chương 14: Tìm Tiểu bất điểm
Sát Thiên Mạch dùng nội công để mở cánh cửa thời gian, Sát Thiên Mạch dặn dò"Các ngươi ở lại đây trong coi Thất Sát điện, ta đi trước" nói xong hắn bay lên lỗ hỏng đen rồi biến mất
______________________________
Thời hiện đại
Sát Thiên Mạch được đưa qua thời hiện đại, hắn dùng pháp thuật để tìm cô, những ánh sáng đó bay thẳng vào trường học rồi dừng lại ngay Thiên Cốt
"Tiểu muội muội!" Sát Thiên Mạch đẩy cửa vào
"Bạch Tử Họa tên khốn ta phải gϊếŧ ngươi!" Sát Thiên Mạch lau đến đánh với Bạch Tử Họa
"Sát Thiên Mạch có gì từ từ nói, hà tất gì phải dùng bạo lực" Hắn né chiêu chứ không đánh
"Ngươi được lắm Bạch Tử Họa, nếu vậy ta sẽ gϊếŧ các người này!"
Bạch Tử Họa nói
"Sát Thiên Mạch vô ích thôi, ngươi không còn pháp thuật nữa đâu"
"Wow... thầy ngầu quá" Thiên Dung nói
"Thầy không phải người ở hiện đại mà là thời cổ đại" Ngọc Tuyết nói nhỏ
"Nè Ngọc Tuyết, cậu báo cho mấy người khác, ra chơi chúng ta tập hợp ở phòng nghệ thuật" Thiên Cốt nói, rồi nhét giấy vào miệng Ngọc Tuyết
"Tớ biết rồi" Cô ấy lấy miếng giấy ra
Thấy hai ngươi họ đang đánh nhau, 1 thủ 1 công, mọi người trong phòng sợ mà không dám hó hé tiếng nào, còn nhóm nghệ thuật thì cứ thản nhiên mà nói
Sát Thiên Mạch phóng ra cửa sổ, hắn nói
"Bạch Tử Họa, ngươi hãy đợi đó"
"Bắt đầu học thôi"
Tiếng chuông trường reo, mọi người đều ra ngoài, nhưng Thiên Cốt và 3 người trong nhóm thì không
"Các em sao vậy? Không ra ngoài chơi sao?" Bạch Tử Họa hỏi
"Lát nữa em sẽ ra" Hoa Thiên Cốt trả lời
"Ừm, lát nữa đến thầy Công dân, nhớ ngoan nhé, thầy đó khó lắm, cẩn thận kẻo bị phạt" Bạch Tử Họa nói cho họ biết, nhưng Ma Nghiêm vào đúng thời điểm này, hắn ho một cái rồi nói
"Em đang nói xấu anh chứ gì" Ma Nghiêm vừa nói vừa đi lên bàn
"Không, không có, thôi em đi trước" Hắn bước ra khỏi phòng
- Chút nữa sẽ đến phòng nghệ thuật sao?
Bạch Tử Họa nghĩ thầm
Bỗng nhớ lại chuyện cần làm, Ngọc Tuyết hỏi
"Thầy ơi, thầy bao nhiêu tuổi vậy"
Thiên Nguyệt lại nói câu lúc nãy vì nhận ra Ngọc Tuyết nói có chút vô lễ
"Thầy ơi, cho em hỏi thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ"
"Thầy, thầy... 38 tuổi, có gì không em?"
Thật ra ba anh em nhà này hơn ngàn tuổi rồi, còn nếu tính theo nhan sắc thì đúng tuổi giả của họ rồi
"Vậy thầy là anh ruột của thầy Bạch sao ạ?" Dương Phong hỏi
"Gần giống như vậy"
"Thầy ơi, thầy có thể cho em vào lớp trể một tí được không ạ" Thiên Cốt cất giọng
"Ừm" Ma Nghiêm gật đầu
Sau đó 4 người họ cùng đi đến phòng nghệ thuật.
Bạch Tử Họa ngoài cửa nghe lén
"Trưởng nhóm, cậu nói trước đi!" Dương Phong nói
"Tớ không có gì để nói, còn các cậu"
"Hay chúng ta cá cược với nhau không" Ngọc Tuyết nãy sinh ra ý tưởng hay
"Cá cược gì?" Thiên Dung hỏi
"Ở trường mình trên sân thượng người ta đồn là có ma ám hay gì đó, bất cứ ai lên cũng đều sẽ chết, chúng ta lên đó chơi ma lon không?" Ngọc Tuyết nói
"Thôi, tớ sợ ma!" Dương Phong cất giọng
"Cậu là con trai mà nhác gan thật đấy, nếu ma có bắt tớ thì nó sẽ không làm gì được đâu" Thiên Cốt nói
"Cậu mạnh miệng thật đó, nhưng tớ vẫn muốn khám phá" Thiên Dung nói
"Ừm, vậy đi" Ngọc Tuyết háo hứng đáp lời
"À ờ đi" Dương Phong sợ hãi mà lạnh ngắt cả đôi tay
"Tối nay nhé, bí mật của bốn chúng ta, không nói với ai nhé" Ngọc Tuyết nói
Chuông lại reo, Bạch Tử Họa phải đi dậy lớp khác
Bốn người vừa đi vừa đùa nghịch với nhau đến phòng học.
"Cả lớp nghiêm" Thiên Cốt hô lớn
"Chúng em kính chào thầy ạ" Cả lớp đồng thanh
"Các em ngồi xuống đi" Nói xong Ma Nghiêm để mấy quyển sách Công dân lên bàn.
Tiết học được bắt đầu, Ma Nghiêm chỉ canh ngay 4 người trong nhóm Nghệ Thuật.
"Các em hãy cho thầy biết tình yêu là gì? Thầy mới Ngọc Tuyết"
"Dạ thưa thầy tình yêu là.... là..." Cô ấp a ấp úng
Thiên Cốt ngồi kế bên chỉ cho cô
"Là thứ rất cao thượng, không phải ai muốn có là có được" Thiên Cốt ngồi cạnh bên ghi ở dưới vấy
"Thưa thầy là... là thứ rất cao thượng, không phải ai cũng có được" Ngọc Tuyết liếc xuống tờ giấy
"Ừ, tốt lắm em ngồi xuống đi"
Thời gian cứ dần dần trôi qua, tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ đã là xế chiều, tầm cở 3 giờ
"Nè nhớ nha, 9 giờ có mặt ở tầng 4 nha" Thiên Dung nói
"Tớ biết rồi" cả nhóm đồng thanh
"Mà nè, các cậu cũng 17 tuổi đúng không" Thiên Cốt hỏi
"Ừm"
"Chúng ta chơi với nhau cũng hơn 6 năm rồi, từ khi vào lớp 11, chúng ta lại càng thân thiết hơn, mỗi bạn có tính cách như thế nào, tớ đều biết" Dương Phong nói
"Minh Minh dù có trong hoàn cảnh nào cũng mạnh mẽ, Thiên Dung có thắc mắc gì thì hỏi cái đó, Thiên Cốt dù tỏ ra lạnh lùng ít nói như khối băng lớn nhưng bên trong lại ấm áp, Ngọc Tuyết tuy có hơn nhiều chuyện nhưng chơi rất tốt" Dương Phong nói với mọi người
"Còn cậu thì nhác gan như thỏ đế, nhưng đến lúc quan trọng thì mạnh mẽ vô cùng" Ngọc Tuyết tiếp lời
"Mà thôi, chúng ta về nhà chuẩn bị đi, tối còn vào nữa" Thiên Cốt lạnh lùng nói
"Ừm, đúng rồi bái bai các cậu" Dương Phong nhìn đồng hồ
Nói xong họ lấy cặp vở trở về nhà.
Sát Thiên Mạch tri vi tìm Thiên Cốt, nhưng không được, suốt mấy năm qua hắn buồn phiền vì chuyện mất tích của cô, bây giờ chắc có lẽ sẽ tương phùng.
__________________________
Nhà của Hoa Thiên Cốt
Khi cô về đến nhà cất tập vở, tắm rửa thôi đồ, lúc đang ăn thì mẹ gọi cô
"Alo mẹ, con nghe đây" cô đưa điện thoại lên gần gần chiếc môi mỏng của mình
"Alo, 3 ngày nữa mẹ sẽ về, mẹ ở bên Mỹ nghe nói việc học hành của con sa xuất nhiều rồi từ 91,6 điểm nhưng tại sao lại còn 83 điểm?"
"Mẹ à, sao mẹ về đột ngột quá vậy"
"Bộ... có chuyện gì sao?"
"Dạ không ạ"
"Con sẽ đi Mỹ với mẹ"
"Nhưng mẹ à, con ở đây rất vui, sao phải đi Mỹ"
"Đi Mỹ, mẹ sẽ đưa con vào nội trú, để con học hành đàng hoàn hơn"
"Thôi không nói nữa con cúp máy đây" nói xong cô cúp máy
"Alo, alo, cái con bé này"
(Còn tiếp)