Chương 12: Cắt đi mái tóc
Sáng sớm cô vệ sinh cá nhân rồi gọi 4 người họ dậy"Đi theo tôi đi! Nhanh nhanh"
Mọi người thức dậy, Ma Nghiêm hỏi
"Chúng ta đi đâu?"
"Đi theo tôi rồi biết"
Mọi người chải tóc rồi đi theo cô
"Các anh vào đây với tôi"
"Chào quý khách"
Cô đẩy từng người một ngồi xuống ghế để cắt tóc
"Cô muốn làm cho họ kiểu gì ạ"
"Đẹp được rồi" rồi cô lấy chiếc kéo gần đó cắt một khúc tóc dài của Bạch Tử Họa rồi đặt lại kéo lên bàn
Cô ra ngoài mua quần áo cho họ
"Cắt như thế này làm sao về Trường Lưu ăn nói với sư phụ đây" Ma Nghiêm nói
"Đệ thì thấy thật thú vị" Sênh Tiêu Mặc tiếp lời
Lạc Thập Nhất và Bạch Tử Họa không nói gì chỉ im lặng mà thở dài
Lúc ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy cô đứng đợi sẵn ở đó
"Nè, các anh thay đồ đi" Cô đưa mỗi người một túi đồ
"Nhưng thay ở đâu?"
"Ở nhà vệ sinh" Cô chỉ về phía những căn phòng
Thay xong thì họ bước ra
"Nhìn cũng đâu tệ, ngầu phết đấy!"
Rồi cô cùng 4 người họ đi dạo khắp thành phố, cô chỉ họ bệnh viện, trường học, chỉ siêu thị, chỉ trường em cô đang học,..., cô đi đến công viên ngồi ở đó cùng tôn thượng, thế tôn, nho tôn và Lạc Thập Nhất.
...
Và có một ngày
Trường học của Hoa Thiên Cốt
Lớp học
Tiếng chuông đã reo, mọi người ổn định ngồi vào bàn, cô chủ nhiệm bước vào, có đưa theo vài nam nhân tuấn tú đi vào.
"Cả lớp nghiêm" Thiên Cốt hô lớn vì cô là lớp trưởng
"Chúng em kính chào cô ạ" cả lớp đồng thanh
"Ừm, cô mời các em ngồi"
"Các em, kể từ bây giờ 4 thầy này sẽ lần lượt dậy các em về các môn: Sinh, Công Dân, Thể dục và Lịch sử
Thầy Bạch Tử Họa sẽ là giáo viên chủ nhiệm, thầy Ma Nghiêm sẽ dậy Công dân, thầy Thập Nhất sẽ dậy Thể dục, thầy Sênh Tiêu Mặt sẽ dậy Sinh, môn còn lại là của giáo viên chủ nhiệm"
"Ê, thầy đứng cạnh bên cô đẹp trai quá" một em học sinh nữ nói nhỏ với cô
"Ừm, tớ thấy cũng bình thường thôi, à, thông báo với 3 người kia hộ tớ, lát ra chơi, hợp tại phòng nghệ thuật" cô nói nhẹ nhàng
"Tuân lệnh, lớp trưởng"
"Bây giờ chúng ta bắt đầu tiết học nhé, mời thầy" nói xong cô giáo bước ra ngoài cùng 3 thầy
"Thế thầy sẽ điểm danh nhé. Minh Minh!"
"Dạ có!"
"Ngọc Tuyết" - " Dạ, có"
"Thiên Cốt!" Không nghe câu trả lời hắn ngước nhìn lên
"Thiên Cốt!"
"Ê Thiên Cốt, thầy gọi kìa, ê" người kế bên khiều khiều cô
"Dạ!" Cô đứng bật dậy, gương mặt thất thần
"Được rồi, em ngồi xuống đi!" Hắn mỉm cười nhìn cô
"Hên cho cậu đấy, mai mà thầy này hiền, gặp cô là cho đứng ngoài hành lang rồi"
"Ừm, ừm" từ nãy đến giớ cô lén nghe nhạc nên không biết gì, chỉ cúi đầu xuống
Hắn cứ tiếp tục điểm danh
"Các em mở sách trang 202"
"Thầy ơi, cho em hỏi một câu được không thầy" người ngồi cạnh cô, Ngọc Tuyết ý kiến
"Em cứ nói"
"Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ"
"95" Bạch Tử Họa đáp
"Ý thầy là... thầy sinh năm 1995 vậy tức là 24 tuổi, vậy còn 3 thầy kia ạ"
"Giờ chơi em hỏi các thầy, khắc sẽ biết"
"Dạ"
"Thiên Cốt! Em đọc bài trang 202 đi"
Người bạn ngồi kế lại khiều cô, nhưng cô không để ý
Bạch Tử Họa bước xuống
Cốc, cốc
Hắn gõ vào cái bàn
Cô ngước đầu lên
"Anh!"
Lúc tan học, cô cùng 4 người kia về nhà, trên đường đi, có một quả bóng lau đến rất nhanh tí nữa là dính đầu của Sênh Tiêu Mặc, nàng đưa chân cao và đá nó về nơi mà nó xuất phát.
"Màu trắng" Sênh Tiêu Mặc nói
Nàng đưa chân xuống vội chen vấy lại
Từ phía gần đó bọn học sinh nam lớp 10 vẫy vẫy tay với cô
"Cảm ơn chị"
Một bạn nam bước đến, rồi mời cô chơi cùng 1 màn, nhưng cô đã từ chối.
Đi một được một quãng nữa, Sênh Tiêu Mặc nhắc lại chuyện vừa rồi xảy ra
"Lúc nãy em đá hay quá"
"Thầy đừng cố ý nhắc đến chuyện đó nữa mà"
"Hì hì"
__________________________
Đại điện Trường Lưu
"Thiên tôn, vẫn chưa tìm thấy tiểu thư, tam tôn và Thập Nhất sư huynh đâu ạ"
"Các ngươi tiếp tục tìm"
Tuyệt Tình điện vắng tanh không một bóng người, cây hoa đào năm đó ai trồng cũng đã lớn, tiếng nói cười của ai đó giờ đã không còn, tiếng đàn tranh ngân nga động lòng người đã dứt, suốt 2 năm qua người vẫn chưa về.
Tham Lam điện trước giờ luôn ấm áp như bếp lửa nhưng bây giờ lại như băng lạnh nhẫn tàn, tiếng người nói trong gió, "Hãy về đi kẻo mưa rơi"
Tiêu Hồn điện trăm năm luôn náo nhiệt, nhưng hôm nay lại im lặng lạ thường, tiếng ai khóc người đi mất, tiếng ve râm ran cuối hè, tiếng cười đùa nay đã dập tắt, chỉ còn lệ đắm lòng cay
Lâm Minh điện, đã có người làm chủ, chẳng sợ những điều chi, từ bên điện ngó sang tam điện vẫn ở đó, nhưng người thì đã mất, Thiên tôn ngày nhớ mong, mong mỏi họ trở về.
_________________________________
Thời hiện đại
Sau khi về nhà cô hỏi Bạch Tử Họa
"Tử Họa, thầy ngủ cùng tôi được không?" Cô ngập ngừng hỏi hắn
Bạch Tử Họa nhìn cô
"Tại sao?"
"Hôm trước tôi có xem một bộ phim thấy ghê lắm nên giờ sợ thôi" cô nói
"Vậy cũng được, đi ngủ thôi!" Hắn cười với cô rồi vào phòng ngủ
(Còn tiếp)