Hậu Hoa Thiên Cốt (Vĩnh Cửu)

Chương 21

Chương 21
Gương mặt con bé kề sát mặt hắn,kéo hắn thoát ra khỏi những suy nghĩ mong lung kia.

"Thôi được, con cứ hỏi đi..."

Nghe vậy con bé liền bỏ chung trà trên tay xuống, điệu bộ hệt như một người trưởng thành

"Đông Phương thúc thúc, con phải làm sao để mẹ và cha không buồn nữa, kể từ hôm cửu cửu đến con ít thấy mẹ cười hơn còn cha cũng ít nói hơn nữa, cữu cữu nói muốn con về Vân Cung vì nơi ấy mới thuộc về con nhưng con thấy Tuyệt Tình điện rất tốt mà."

Đương nhiên Bạch Tử Họa ít nói rồi, hắn chưa mất ăn mất ngủ giận cá chém thớt thì đã tốt rồi, chỉ trầm tỉnh chút cũng chẳng sao huống hồ trước giờ hắn có bao giờ hoạt bát.

Còn nàng, chắc cũng đang khó xử lắm khi phải đứng giữa Thần tộc và Trường Lưu.

"Yên Nhi à! Con không giống với những đứa trẻ khác con có biết không, ngay từ lúc sinh ra con đã mang trên người một trọng trách rất lớn nên chẳng trách mọi người lại đặt hết kì vọng vào con, còn về cha con...chắc Tôn Thượng không muốn con phải đối mặt với song gió quá sớm nên mới phiền lòng thôi, rồi sẽ đến lúc mọi chuyện trở lại bình thường..."

Biết nói làm sao để một đứa trẻ chỉ mới gần 11 tuổi đầu hiểu được nó là người có sức mạnh lớn nhất lục giới , nắm trong tay quyền sinh sát của cả chúng sinh.

Tịnh Yên không nói gì, có lẽ nó đã hiểu...từ trong sâu thẳm ,đôi mắt trẻ con kia ản chứa một nổi buồn khó mà cảm nhận được, man mát và lặng lẽ ,không còn hiện lên ý cười của một đứa trẻ vô tư.

Bọn họ cứ ngồi bên nhau như vậy, im lặng rồi lại trò chuyện ..trò chuyện rồi lại im lặng.

Cứ để mặc cho bên ngoài con biết bao người còn muốn cầu kiến Dị Hủ quân.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Hanh Tức đang nằm bổng nhiên đứng dậy nhìn về phía cửa.

Đông Phương Úc Khanh thấy vậy liền khẻ đưa tay búng vào trán Tịnh Yên

" Nha đầu, có phải con không xin phép ai trước khi đến đây không?"

Con bé suýt nữa thì sặc trà, đúng rồi khi nó đi Bạch Tử Hoạ thì đang nghị sự ,Hoa Thiên Cốt thì đang dạy phép thuật cho các đệ tử mới nhập môn nên nó chẳng nói với ai cả chỉ vội vả kéo theo Hanh Tức thôi.

"Chết mất, con quên xin phép rồi, lần này chắc cha mẹ sẽ giận lắm..."

Đông Phương Úc Khanh nở một nụ cười hiền từ nhìn con bé, vẻ mặt luống cuống này hệt như Hoa Thiên Cốt năm xưa bị Bạch Tử Họa phát hiện có giao tình với Sát Thiên Mạch vậy, chẳng sai li nào.

"Con cứ bình tỉnh đi, có lẽ Tôn Thượng đến đón con đấy..."

"Cha...cha con đến rồi sao?"

"Phải, có lẽ đang ở đại sảnh, chúng ta nên ra ngoài thôi"

Không ngoài suy nghĩ của hắn, Bạch Tử Họa đã ngồi sẵn ở phòng khách, bạch y phất phới khí chất thoát tục và vẻ đẹp lạnh lung làm người ta không dám nhìn thẳng.

Bao lâu rồi không gặp, hắn vẫn như vậy.

" Tôn Thượng, hôm nay đại giá quan lâm chẳng biết có việc gì chỉ giáo!"

Bạch Tử Họa không thèm nhìn hắn, vẻ mặt vẫn lạnh như băng

" Đừng dài dòng nữa, Yên Nhi đâu,giao con bé ra đây..."

Tiếng cười trêu ghẹo ,sảng khoái của Đông Phương Úc Khanh như một cái tát thẳng vào mặt Bạch Tử Họa

" Lạ thật, nêu muốn tìm con thì phải về nhà hỏi thê tử chứ sao lại hỏi ta. Dị Hủ các mở ra để làm ăn chứ đâu phải nơi tìm người, chẳng lẽ người trong lục giới mất vợ ,hay mất con đều đến tìm ta thì ta còn làm ăn gì nữa,người nói xem có phải không Tôn Thượng."

Hay thật , hắn đang cố tình nhắc lại chuyện năm xưa khi một phách của Hoa Thiên Cốt lưu lạc, Bạch Tử Họa đã điên loạn tìm kiếm đây mà.

Cố giấu cảm xúc không hiện lên ánh mắt, Bạch Tử Họa nhìn thẳng về hướng Đông Phương Úc Khanh.

" Ta biết con bé đến đây tìm ngươi, Tiểu Cốt đang rất sốt ruột vì đột nhiên con bé biến mất, ta đến đón nó về..."

Một ánh mắt và nụ cười vô thưởng vô phạt Đông Phương nhìn về phia hắn , bao năm qua con người này vẫn không thay đổi vẫn là người mà Đông Phương Úc Khanh không thể nào nhìn thấu được.

Lục giới được bao người có thể qua được con mắt của Dị Hủ quân, hỷ nộ bi ai của con người ấy... có lẽ chỉ nàng là người hiểu được.

Thần tộc và Trường Lưu, Nàng và Lục giới... hắn đang cố chu toàn tất cả.

Nhưng, Bạch Tử Họa ơi Bạch Tử Họa ngươi có quá tham lam rồi không? Hay ngươi quá ngông cuồng khi lại một lần nữa cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của ngươi.

"Khách đến , đương nhiên ta sẽ tiếp, Dị Hủ các mở của làm ăn đương nhiên không bỏ lỡ một giao dịch nào..."

"Giao dịch, con bé đã giao dịch gì với ngươi?"

" Tôn Thượng, người không cần nóng ruột như vậy, chỉ là một trò đùa trẻ con mà thôi, đương nhiên giá cả cũng chỉ là hình thức. Có điều ta muốn khuyên người một chuyện, chẳng biết người có muốn nghe hay không?"

Chuyện đến nước này, còn cách nào khác là nghe thử ý kiến hắn nói kia chứ.

" Ngươi cứ nói!"

Đông Phương Úc Khanh chỉ tay vào khóm hoa Tường Vi đang khoe sắc bên ngoài, điềm tỉnh nói

" Tôn Thượng, người có nhìn thấy khóm hoa kia không, tuy mỏng manh và yếu ớt vậy thôi nhưng lại có một sức sống mảnh liệt và còn rất khó chăm sóc nữa.

Lúc trước ta cứ nghĩ, cây cối cần có nước nên ngày nào cũng tưới rất nhiều nước cho nó ,chỉ mong nó có thể sinh trưởng thật tốt nhưng lại không ngờ suy nghĩ của ta lại sai, đôi khi quá chăm sóc quá vun vén lại thành ra gò ép và bó buộc, nên sau đó ta đã để tự nó sinh trưởng, đôi ba hôm lại tưới nước một lần nhưng ít thôi và kết quả là những gì người thấy đó.!"

Bạch Tử Họa không nói gì, ánh mắt đăm chiu nhìn những bông hoa ấy, hoa Tường Vi tuy cánh mỏng manh nhưng thân lại đầy gai nhọn , thân yếu ớt nhưng lại dẻo dai vô cùng, mi tâm hắn chau lại, có lẽ không nên quá áp đặt thì hơn.

Cuộc trò chuyện của bọn họ kéo dài hàng canh giờ , kết giới được bài nghiêm ngặt nên cho dù Tịnh Yên có cố ép sát tai vào cửa nhưng cũng chẳng nghe ngóng được gì?

Trong đầu lại tưởng tượng ra cảnh cha nó và Đông Phương Úc Khanh đang cãi nhau nãi lửa, cách nói chuyện bất cần của Đông Phương cộng thêm ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tử Họa, không cần nghĩ đã hiểu mọi chuyện căng thẳng thế nào.

Tâm trạng không hề chú tâm , cánh cửa từ từ hé ra đập mạnh vào trán con bé.

Nó ngơ người ra khi nhìn thấy Bạch Tử Họa

" Cha..."

Hắn nắm lấy tay con bé,dịu dang nhìn nó

" Về Tuyệt Tình điện, ta sẽ nói chuyện với con sau, giờ thì từ biệt thúc thúc chúng ta về thôi, mẹ con chắc đang lo lắng lắm." .

Trong câu nói ấy,không hề có tức giận hay trách móc nhưng lại làm con bé cảm thấy bất an.

Nó quay sang cúi đầu chào từ biệt Đông Phương Úc Khanh,không quên để lại một nụ cười tươi tắn.

"Nha đầu, còn nhớ giao dịch với chúng ta chứ, cái giá con phải trả cho Dị Hủ các thì sao..!"

Tịnh Yên lè lưỡi trêu hắn

" Con đã trả rồi ạ, bánh hoa quế con đã ăn hết, con còn mang về nữa"

Đông Phương Úc Khanh gật đầu, nhìn theo bóng con bé và Bạch Tử Họa cứ xa dần xa dần, hai bóng trắng một cao một thấp, nắm tay nhau về nơi thuộc về bọn họ - Tiên giới.

Suy cho cùng, hắn và bọn họ là người của hai thái cực khác nhau, tinh tường thiên văn địa lý, thông thiên độn thổ thì sau, hắn vẫn chỉ là phàm thai tục thế,không thể nào thoát khỏi sinh lão bệnh tử của thế gian.

Nhưng có lẽ như vậy lại có cái hay, kí ức kỉ niệm của hắn trong từng kiếp của sự luân hồi này đều là vĩnh cữu,vì mãi mãi nó cũng không thể nào lặp lại được.

Tuy vậy, hắn luôn nghĩ nếu có một cơ hội làm thời gian quay lại, dù phải trả cái giá đắt như thế nào hắn chỉ hy vọng có thể trở về ngày đó, ngày đầu tiên hắn và nàng gặp nhau.

Khi ấy, hắn sẽ không để trong kí ức nàng có 3 chữ

" Bạch Tử Họa"

Nhưng đó chỉ là nếu, vì sự thật...kể từ khi sinh ra không cần ai suy tính, Hoa Thiên Cốt đã là người của Bạch Tử Họa.

Thứ khó cược nhất chính là tình cảm, hắn đã thua trong chính ván cược mà hắn tạo nên, mà cái giá phải trả là cả tính mạng.

Hắn không thua bất kì ai,mà chỉ thua chính trái tim mình, nếu có trách cũng chỉ trách hắn đã không thể đoạn tình tuyệt luyến trước sự lương thiện ,hồn nhiên của nàng mà thôi.

Dẫu biết giờ đây,nàng đã là thê thử của người khác, quân tử thì không nên tơ tưởng đến vợ người,nhưng ...chỉ đành biết tự phỉ nhổ bản thân vậy.

_______________