Chương 12
"Trường Lưu liệt tiên tại thượng, đệ tử Sênh Tiêu Mặc hôm nay xin nhận Bạch Tịnh Yên làm đệ tự nhập thất đời 127 của Trường Lưu, không mong dạy được thượng tiên cứu nhân độ thế chỉ mong lấy nhân nghĩa làm tính,lấy lễ trí làm trọng từ bi với chúng sinh, nếu có sai lầm là do đệ tử không biết dạy dỗ"Yên Nhi quỳ dưới chân hắn, mỉm cười thật tươi. "Trường Lưu liệt tiên tại thượng, đệ tử Bạch Tịnh Yên vô tài vô đức, nay được Nho Tôn yêu thương nhận làm đệ tử nguyện từ nay về sao nghe theo lời thầy,không bao giờ sai!"
Hắn trao cung linh và cỏ thơm cho con bé trong sự chứng kiến của rất nhiều người, Bạch Tử Họa , Hoa Thiên Cốt và cả Ma Nghiêm không giấu được vui mừng, ý cười luôn có trong ánh mắt.
Nhập thất với con bé mà nói chỉ như một thủ tục thôi, vì ngay từ lúc sinh ra nó đã là người của Trường Lưu rồi.
"Hoành Sương giờ đã là tùy kiếm của con nên ta sẽ không tặng kiếm cho con nữa, chỉ tặng cung linh và cỏ thơm cho con thôi!"
"Vâng ạ, Sư phụ"
Mọi nghi thức gần như đã hoàn thành, trích màu nghiệm sinh thạch cũng đã xong.
Tịnh Yên như con chim nhỏ xổ lòng, tay cầm cỏ thơm chạy đến bên cạnh Hoa Thiên Cốt, nàng ôm con bé vào long âu yếm, rồi lại nhìn sang Bạch Tử Họa.
"Sư phụ, nhìn Yên Nhi...thϊếp lại nhớ đến mình năm xưa!"
Bạch Tử Họa hiểu ý nương tử, dang tay bế Yên Nhi rồi lại mỉm cười với nàng " Thật ra lại không giống!".
Hắn hôn lên trán con bé, " Yên Nhi của ta từ nay có sư phụ rồi nhé,sau này phải ngoan có biết không?".
Đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ hắn, rồi lại đặt lên má hắn một nụ hôn. Có lẽ hôm nay nó rất vui, dù tối qua Bạch Tử Họa đã chúc mừng nó.
Ma Nghiêm mãi lo tiếp chưởng môn các phái, vừa ngơi thì đã đến bên con bé ,khẽ vổ đầu nó " Nha đầu , từ nay phải hiểu chuyện hơn đấy, chăm chỉ theo Sư phụ con luyện tập, nếu ta nghe đệ ấy nói lại con không chịu học hành ta sẽ không tặng huyết thạch và băng liên cho con nữa!"
Nghe câu nói vừa rồi, Hoa Thiên Cốt chỉ biết cười rồi lắc đầu ngao ngán, trên dưới Trường Lưu đều cưng chiều con bé đến hư rồi. Suốt ngày chạy lung tung bày đủ trò khỉ, Bạch Tử Họa chỉ mắng con bé khi có mặt nàng, nhưng sau đó lại tìm cách dỗ ngọt nó.
Thật sự nàng không biết làm thế nào, giờ lại thêm Nho Tôn luôn yêu thương cưng chìu nó, đúng là hổ mọc them cánh, không cần sợ ai.
Phía Thất Sát điện do Ma Quân còn bế quan nên không đến tham dự, chỉ có Thiền Xuân Thu và Khoán Dã Thiên mang quà đến chúc mừng.
Tịnh Yên nhìn thấy bọn họ thì không cần biết quen lạ, cười cười nói nói, chốc lát lại hỏi sao dì không đến chúc mừng nó?
Hôm nay, Trúc Nhiễm cũng đến dự, Tử Huân nhờ hắn mang cho con bé một quyển sách điều vạn hương cùng một bộ bạch y rất đẹp.
Hắn đã cố gắng né tránh mọi sự tiếp xúc với các môn các phái, nếu không cũng chỉ chào hỏi sơ sài .
Trong mắt hắn, bọn người này thật ra là đang cố gắn tạo quan hệ với Vân Cung chứ chẳng tốt lành gì?
Vân Cung không cần giao du với bọn họ, giao tình với Trường Lưu không thể không có, với Thất Sát là đã quá rộng lòng, với trên dưới Vân Cung vậy là đủ.
Vừa nhìn thấy hắn, Tịnh Yên đã nhảy cẩn lên chạy đến níu tay áo hắn.
"Cữu cữu,sao hôm nay người mới đến, người đã hứa với Yên Nhi sẽ thường xuyên đến chơi với con mà!".
Nụ cười dịu dàng đáp lại con bé, đưa tay khẽ véo má nó
"Yên Nhi ngoan, chẳng phải hôm nay ta đã đến sao, con có quà cho con nữa, khi về Tuyệt Tình điện mẹ con sẽ đưa cho con".
Bọn họ cứ mãi lo cười nói, mà không them để ý đến các ánh mắt xung quanh, Ma Nghiêm luôn nhìn về phía hắn, nụ cười như được treo sẳn trên môi để có thể đáp lại ánh mắt của hắn bất kì lúc nào nhưng dường như lại không cần thiết, Bạch Tử Họa thì không lấy gì làm ngạc nhiên, con bé vẫn hay đến Vân Cung thì chuyện thân thiết với Trúc Nhiễm là điều dễ hiểu.
Mọi người đều vui vẻ nâng rượu chúc mừng, không khí thật náo nhiệt, duy chỉ có Sênh Tiêu Mặc là không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu như muốn tách biệt với mọi người vậy, ánh mắt hắn chốc chốc lại nhìn về phía tiểu đệ tử, chốc chốc lại nhìn về phía cửa, như đang chờ một điều gì đó.
Một bàn tay đặt lên vai hắn, ly rượu trong tay hắn liền rơi xuống đất khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Giọng hắn lớ đi, không còn nghe rỏ nữa " Vân Nhi, muội đến từ khi nào..sao ta nghe đại sư huynh nói muội...".
Ma Vân dịu dàng nhìn hắn " Lúc đầu muội cũng nghĩ mình không nên đến , nhưng hôm nay lại là ngày tiểu nha đầu ấy bái sư vả lại ta cũng muốn gặp....huynh"
Câu nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần đến không còn nghe rỏ nghĩa, Sênh Tiêu Mặc dường như không nghe được,nhưng vân nở một nụ cười hạnh phúc.
Cuối cùng thì nàng cũng đến, cho dù vì ai vì chuyện gì cũng được, ta chỉ cần nàng đến đây thôi.
Tiệc tàn, các môn phái cũng xin cáo từ ,khi về không quên gởi lời chúc mừng đến tiểu bảo bối của Tôn Thượng.
Con bé hôm nay có lẽ rất vui, lúc nào cũng cười, mọi người ra về gần hết, nó chạy khắp nơi tìm Sênh Tiêu Mặc nhưng lại không thấy hắn đâu. Liền chạy đến tìm Ma Nghiêm " Thế Tôn, sư phụ con đâu rồi ạ?".
Vừa rồi hắn đã cảm nhận được hơi thở của muội muội hắn rất gần , nên có thể Sênh Tiêu Mặc đã đến gặp muội ấy.
" Yên Nhi, con về Tiêu Hồn điện trước đi, sư phụ con đang bận chút việc thôi!".
Con bé hành lễ với hắn rồi quay lưng đi, Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt thì đã về Tuyệt Tình điện trước.
U Nhược và Thập Nhất hôm nay bận bịu tiếp khách đến bỡ người, nên tiệc vừa tàn đã về phòng, Đường Bảo đang bế quan nên chẳng còn ai chơi cùng nó cả.
***
Tiêu Hồn điện.
Ma Vân nhìn cảnh vật xung quanh mình, không khỏi bất ngờ, thì ra phía sau Tiêu Hồn điện lại có một rừng trúc lớn đến như vậy. Trước nay vẫn không để ý.
Sênh Tiêu Mặc chậm rãi rót trà rồi đặt trước mặt nàng.
"Băng Liên, thử xem có vừa ý muội không?"
Ma Vân đưa chung trà lên mũi ,cảm nhận mùi vị thanh tao rồi nhấp một ngụm " Từ lúc nào huynh thích Băng liên rồi, nếu muội nhớ không lầm huynh thích Tâm Liên hơn!"
"Con người , cảnh vật còn có thể thay đổi thì nói gì đến một thói quen. Nhưng ta không ngờ muội còn nhớ đến sở thích của ta!"
Để chung trà xuống, Ma Vân chăm chú nhìn hắn. "Tiêu Mặc, thật ra tất cả mọi thứ muội đều biết, đều nhớ chỉ là..."
Câu nói của Ma Vân bị chặn lại bởi nụ cười chua chat của Sênh Tiêu Mặc, nụ cười ấy rất tươi nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy đau lòng.
" Muội về đây thăm ta là vui rồi, Tiêu Hồn điện lâu rồi không có khách đến thăm, chỉ có ta và Yên Nhi thôi"
"Xem ra con bé rất mến huynh thì phải!"
"Đương nhiên rồi, từ khi sinh ra nó đã ở bên ta... nhị sư huynh rất yêu thương nó, nhưng cũng rất nghiêm khắc. đại sư huynh thì thường xuyên ra ngoài giao thiệp với các môn phái, chỉ có ta là hay chơi cùng nó nhất,có lẽ cũng hay làm nó vui!"
Thì ra con người này cũng yêu trẻ con đến vậy, mà cũng khó trách, nha đầu ấy thật sự rất đáng yêu. Tuổi còn nhỏ mà ấn kí giữa mi tâm đã mang một màu đỏ sậm , sau này chắc chắn làm nên đại sự.
Còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp nó, khi ấy nó chỉ hơn 3 tuổi đi theo Tiêu Mặc đến thăm nàng, vừa nhìn đã biết ngay là người kế thừa Tuyệt Tình điện, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
------------