Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 52: Nương tựa lẫn nhau

Vì cầm thú Cổ Cách Vương đã hồi cung nên La Chu cùng Cách Tang Trác Mã cũng không dám. . . . . . dựa thế "cẩu" mà ăn uống thả ga trong phòng bếp, vô cùng ngoan ngoãn mà ăn bánh mì trong chậu ăn của ngao khuyển, lại tránh ở trong ngao phòng mà ăn mấy miếng thịt bò phơi qua đêm cho no bụng. Vừa ăn vừa bùi ngùi về cuộc sống quãng đời còn lại, tiện thể lại đả kích sự tàn nhẫn lãnh khốc của cấm thú Vương, cuối cùng cũng ăn hết hơn phân nửa miếng thịt bò phơi khô lúc nào không biết.

Đêm nay số lượng ngao khuyển trong ngao phòng chợt giảm, chỉ còn Ngân Nghê cùng một con ngao khuyển bốn mắt màu nâu làm bạn, tất cả ngao khuyển còn lại đều đi bảo vệ ở cửa đông cung.

"La Chu a tỷ, nghỉ ngơi một thời gian, thắt lưng của ngươi đã đỡ nhiều chưa?" Cách Tang Trác Mã ngả người nằm ghé vào con ngao bốn mắt, lo lắng hỏi La Chu. Cách đây không lâu, nhân lúc mặt trời vừa lên, nàng xem vết thương sau lưng giúp La Chu a tỷ, đã bị làm cho khϊếp sợ. Cái lưng non mịn bóng loáng lại có vết bầm tím đỏ bao hơn phân nửa, quả thực nhìn thấy ghê người.

"Có thể cử động." Trong bóng tối, La Chu nhếch miệng cười khổ, nói, "May mắn không gãy xương sống, bằng không La Chu a tỷ đời này chỉ có thể ngủ ở trên giường, trở thành kẻ tàn tận liên lụy người khác." Tuy rằng nàng không thấy rõ Cách Tang Trác Mã ở đối diện, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở thơm mát, thân thể ấm áp cùng với ánh mắt quan tâm. L*иg ngực lạnh ngắt như có hơi ấm vây quanh, đâu đớn nơi thắt lưng cũng gần như không còn.

"Ta sẽ nuôi La Chu a tỷ cả đời." Cách Tang Trác Mã nghiêm túc nói, mơ hồ có thê thấy được tia sáng ánh mắt trong bóng tối.

"Ha ha, đừng nguyền rủa ta. Ta một chút cũng không muốn để cho ngươi nuôi dưỡng." La Chu lần mò ôm lấy cổ Ngân Nghê, hai tay vùi thật sâu vào lớp bờm dày sau cổ ngao khuyển, vui đùa nói, "Ta bỗng nhiên phát hiện ra rằng để cho Ngân Nghê nuôi dưỡng cũng rất thích." Trong một tháng ngắn ngủi, nàng bị nó săn một lần, cứu mạng hai lần, lại liên tục đêm đêm "thân mật" mấy ngày, sự sợ hãi với nó đã trở nên mỏng manh như khói, thậm chí dám thò tay vào trong chiếc mồm rộng đầy răng sắc bén.

Ngân Nghê, một con dã ngao khiến mọi người sợ hãi, một con ngao dẫn dầu mệnh lệnh cho mấy ngàn ngao khuyển, đối xử với nàng tuyệt không hề giống với người thường. Mà sự khác biệt này, hiển nhiên sẽ làm cho nàng mừng thầm, thậm chí sinh ra chút kiêu ngạo hư ảo.

"La Chu a tỷ, sao qua miệng của ngươi, ta lại thấy Ngân Nghê giống như là tình nhân của ngươi vậy." Cách Tang Trác Mã trêu chọc, nhắc nhở nàng, "Ngươi có thể tiếp tục tìm một người nam nhân yêu thương mình, nhưng dù sao cũng cẩn thận đừng yêu nhầm một con ngao khuyển hung ác."

"Phi, miệng chó không thể mọc ra ngà voi." (kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế) La Chu khẽ ngắt lời, buông cổ Ngân Nghê ra, cười thầm, nói, "Xem ta làm sao xử lý cô gái hay hồ ngôn loạn ngữ này." (nói xằng) Chưa dứt lời, tay nàng đã hướng tới Cách Tang Trác Mã mà làm bậy.

"Ha ha, La Chu A Tỷ bị ta nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận." Cách Tang Trác Mã cười lớn, không cam lòng chịu yếu thế mà đưa tay ra ngăn cản.

Hai người đang vui đùa với nhau, đột nhiên, tiếng thét phụ nữ cực kỳ thống khổ lại vô cùng thê lương đánh vỡ sự an bình của đông cung.

Cả hai nàng đều dừng lại động tác, giống như bị au làm phép hóa đá, không hẹn mà gặp cùng nín thở lắng tai nghe. Tiếp theo đó tiếng gào thét khóc lóc qua tầng tầng lớp lớp ngăn cách đã trở nên thật yếu ớt, lại vẫn có thể nghe rõ được sự sợ hãi khủng khϊếp ẩn chứa bên trong, kèm theo đó là sự đau đớn tuyệt vọng, làm cho người ta tưởng tượng ra một sự tra tấn khủng bố.

Theo chiếc cửa sổ không có gì che đậy, gió tuyết tràn vào biến hóa thành thứ âm thanh kỳ lạ như đang rít gào, tiếng gió hòa cùng tiếng khóc của người phụ nữ tạo thành một bản nhạc địa ngục khiến người ta dựng tóc gáy. Sự lãnh lẽo âm thầm xâm nhập vào tận xương, từng bước chiếm lấy mỗi góc nhỏ trong phòng. Da gà dần nổi lên, tóc gáy cũng đã dựng đứng.

"La. . . . . . La Chu A Tỷ, ngươi. . . . . . Ngươi nghe được tiếng nữ nhân. . . . . . Nữ nhân . . . . . . gào khóc không?" Cách Tang Trác Mã nắm chặt áo khoác, tiếng nói khàn khàn đầy run rẩy.

"Nghe được. . . . . ." La Chu buồn bã nói, yên lặng nhìn khuôn mặt Cách Tang Trác Mã lờ mờ ngay trước mắt, thầm nghĩ: ngày đầu tiên cầm thú Vương hồi cung liền nghe được tiếng kêu khóc tuyệt vọng của phụ nữ, liệu có phải là bị cầm thú Vương hành hạ đến chết không? Đối với các nàng mà nói, liệu có nguy hiểm không?

"Vì. . . . . . Vì cái gì ──"

Cách Tang Trác Mã còn chưa nói xong, thì thân thể run rẩy đã bị La Chu kéo vào trong ngực.

"Trác Mã, nghe này, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng nhất quyết đừng lên giường cùng Cổ Cách Vương." La Chu nói nhỏ bên tai nàng, nói một cách kiên quyết. Hai tay ôm thật chặt cô gái trong lòng, bộ dáng này không giống như đang bảo vệ, mà là giống như người đang chết đuối vớ được cọc gỗ.

". . . . . . Ừm."

Một lúc lâu sau, trong bóng đêm, Cách Tang Trác Mã đáp lại như có như không.

Hai người ôm chặt lẫn nhau, dựa sát vào nhau, ngao khuyển phía sau rất thức thời mà nằm sát lại, thân mình to lớn cường tráng duỗi dài ra, đem các nàng bao kính lại, tạo thành một bức màn bảo vệ ấm áp. Hơi thở lành lạnh mang theo mùi tanh của dã thú tiến vào trong mũi, làm cho hai trái tim đang đập mạnh cũng phải chìm vào vực sâu băng giá, hai thân thể mềm mại dần đông lại như đá.

Tiếng khóc của người phụ nữ ngày càng yếu dần, cuối cùng biến mất trong tiếng gió ồn ào. Hai thân mình ôm nhau vẫn giữ nguyên vị trí, không biết qua bao lâu, sự cứng ngắc mới biến mất mà trở về với sự mềm mại vốn có. Phần lưng tiếp xúc với ngao khuyển tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, mà phía hai bên thân thể kề sát nhau cũng đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cảm thấy lạnh tận xương.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, có cái gì đó sủa gâu gâu nối đuôi nhau tiến vào trong ngao phòng. (Sủa thế là chó mà tỷ nhà ta còn thắc mắc được...) Theo đó là một cỗ mùi máu tươi ùa vào, nháy mắt lấn át đi mùi tanh trên người ngao khuyển đang nằm trong phòng. Đêm nay khác với sự ấm áp quen thuộc của con ngao khuyển mọi khi bao vây lấy hai bàn chân mang giày vải, nhiệt độ hừng hực này thật sự làm cho người ta thích thú, nhưng cái bụng mà bàn chân đặt lên giường như phình ra, giống như vừa mới ăn xong bữa khuya. Liên tưởng việc này với tiếng hét của người phụ nữ ban nãy, càng nghĩ càng làm người ta hoảng sợ, càng muốn hưởng thụ sự ấm áp này lại càng thấy sợ.

"La. . . . . . La Chu A Tỷ, chúng nó. . . . . . Chúng nó ăn. . . . . Thịt người!" Cách Tang Trác Mã run rẩy sợ hãi kêu nhỏ, liều mạng lui bàn chân vào trong lòng La Chu.

"Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, có Ngân Nghê ở đây, chúng nó cũng không dám ăn chúng ta." La Chu nhẹ nhàng trấn an, vỗ vỗ lưng nàng, loại xoay tay lại ôm lấy cổ Ngân Nghê, kéo kéo cái bờm sau cổ nó, rất thoải mái mà cười nói một cách đáng yêu, "Ngân Nghê, ta nói có đúng không?"

"Ngao ──" Ngân Nghê nằm rất sát các nàng, trong cổ phát ra tiếng gừ vui thích. Mắt tam giác ngược màu xanh vẫn dễ dàng tìm được vị trí La Chu trong bóng tối, nó vươn lưỡi cẩn thận liếʍ mặt nàng, giống như cam đoan, lại giống như đang an ủi.

Trong bóng đêm, sự lạnh lẽo lan tỏa; máu tanh, cũng lẳng lặng tản đi trong đêm.

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã bị sự sợ hãi dày vò, không ngừng ngẫm nghĩ: ngày mai, nếu gặp lại Cổ Cách Vương, sẽ đáng sợ đến mức nào?