Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 46: Một ngày của ngao nô (5)

Sau một phen khổ sở đấu tranh, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã cuối cùng vẫn không thể ăn nổi miếng thịt bò sống đã phơi cả một đêm. Đành bất đắc dĩ đem khối thịt đặt ở vị trí đón gió trong ngao phòng, dưới sự uy hϊếp của Ngân Nghê, đem cái bụng no một nửa theo sau mông nó, hành động này nói cho hoa mỹ chính là ── dắt chó đi dạo.

Thế là, rất nhiều thị vệ trong cung cùng các cung thị cung nô đều bắt gặp được một cảnh tượng kỳ lạ, hiếm thấy. Đi đầu là một đầu ngao màu bạc cao gần một thước rưỡi, bờm phía sau dựng thẳng vươn cao như sư tử dũng mãnh, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ dạng nhanh nhẹn dũng mãnh, bước đi lại thông thả uy nghiêm tựa như vương giả. Phải trái phía sau là hai ngao nô đang cúi khom người, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi, đi lại vô cùng cẩn thận, bộ dáng của ngao nô thấp hơn nhìn vô cùng thành thạo lại mang theo chút nịnh nọt lấy lòng.

Má nó chứ, có chỗ nào nhìn giống người dắt chó đi dạo, rõ ràng chính là kẻ hầu người hạ của "Đại vương cẩu"! La Chu hơi cúi đầu, vừa đi vừa tồn hơi thừa lời lẩm bẩm, đến khi đếm đến "con ngựa bùn" (cái chỗ này không bik là chỉ con ngựa hay là chửi thề, từ con ngựa bùn này giống với cách phát âm từ đmm trong tiếng TQ - chị Chu nhà ta thì khéo là chửi thề quá) thứ một vạn, khó chịu trong người mới vơi đi.

Đông cung (nơi ở) của Cổ Cách Vương gọi là cung điện, nói trắng ra cũng chỉ là mấy chục cái hang lớn nhỏ trên đỉnh núi, đa số chỉ cao tầm 1,8 mét, so với di chỉ nhìn thấy ở hiện đại cũng không khác là mấy. Hai bên hành lang được treo đèn hoa sen bằng lưu ly, ngoài ra còn có những bức vẽ rực rỡ đầy sinh động, quang cảnh dần thay đổi sang một không khí đầy thần bí xa xỉ. Cứ cách mười bước lại có một thị vệ cung đình mặc giáp da khoác áo bào màu nâu, lưng đeo nỏ, thắt lưng đeo trường đao, tay cầm trương thương. Thân hình mỗi người đều thật cao lớn, khuôn mặt oai hùng trang nghiêm, đứng im bất động giống như tượng được đúc từ thép. Ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng đảo qua cảnh tượng hai nô một ngao trước mắt một lúc, rồi sau đó lại coi như không nhìn thấy.

Là do các nàng toàn thân không có một chút tính uy hϊếp cùng lực sát thương nào, hay vẫn là do đặc quyền ghê gớm của Ngân Nghê? Nếu nàng thật sự là sát thủ, đây không phải là các thịt vệ đã quá sơ sẩy hay sao, tất cả đều đáng chém đầu. La Chu đi theo phía sau Ngân Nghê có chút buồn bực mà liếc mắt nhìn các thịt vệ cung đình như tượng tạc này, trong lòng không ngừng thầm oán trách.

Ngân Nghê đứng ở trước một cửa hang cao tầm 2,5 mét, trong tâm đèn hoa sen vàng lưu ly đặt một cái đài sen, giữa tâm là năm viên dạ minh châu cực lớn. Hai bên cửa động là bốn thị vệ dũng mãnh nhanh nhẹn bất phàm đang canh gác, thấy các nàng đi vào, mắt cũng không nháy một cái. Ngân Nghê coi như bọn họ không có ở đó mà nghênh ngang bước thong thả vào trong tẩm cung, thái độ tự nhiên giống như đã vào trong đó cả trăm lần.

Gì đây? Cái hang này. . . . . . . Là tẩm cung của Cổ Cách Vương, khác với vị trí so với di chỉ hiện đại. Cũng đúng, cầm thú Cổ Cách Vương tuyệt đối cao hơn 2 thước, sao có thể ở trong hang thấp hơn 2 mét. Ở hiện đại khi đi tham quan, nơi ở của Vương là nơi thông khí nhất, sáng nhất, quang cảnh đẹp nhất, có thể quan sát toàn bộ thung lũng. Hiện giờ xảy ra sự biến hóa này, nơi ở của Vương xuất hiện thay đổi, không biết vận mệnh có thay đổi gì to lớn không? Bày trí trong gian phòng sẽ xa hoa đến thế nào đây? Ở hiện đại nó chỉ là một cái hang trống rỗng.

Cửa vào tẩm cung tuy là rộng mở, nhưng cách cửa cung một thước được treo một tấm rèm lông cừu rất dày, đem mọi thứ bên trong đều lấp kín, người ngoài không thể nhìn thấy một chút gì. Trong lòng La Chu trỗi dậy một cỗ tò mò vô cùng mãnh liệt, làm cho La Chu có thêm dũng cảm bước theo Ngân Nghê đi vào.

"Phanh!", tiếng kim loại lạnh lẽo va vào nhau vang khắp phòng, hai cây trường thương sắc bén trong tay thị vệ nháy mắt chắn ngay trước mặt các nàng, cản trở đường đi.

"Lui ra!" Một thị vệ trong chỗ đó lạnh giọng quát các nàng, "Ngao nô ti tiện tự ý tiến vào tẩm cung của Vương, chặt hai chân."

"Xích lạp ──", lời còn chưa dứt, hai thịt vệ khác đã tiếng lên trước một bước, đem trường đao bên thắt lưng rút ra một phần ba.

Dưới ánh sáng êm dịu của dạ minh châu, đầu thương bén nhọn cùng non nửa lưỡi đao lóe ra từng tia lạnh lẽo, từng đợt sát khí dày đặc trong nháy mắt đầy đe dọa hướng tới các nàng.

"A ──"

Nàng sợ tới mức hét lên sợ hãi, không tự chủ được mà nhanh chóng thối lui hai bước, toàn thân mềm nhũn, vô cùng chật vật mà ngã nhào xuống đất.

Thị vệ đại ca, ta. . . . . . Ta quả thực không phải cố ý oán thầm các ngươi sơ sẩy công việc nha. Các ngươi đều có bộ dáng thực đẹp, là những thị vệ ưu tú của cầm thú Vương! Ta ta. . . . . . . Ta nhận là ta đã sai rồi còn không được hay sao? Tẩm cung của cầm thú Vương, ta cũng không tiến vào nữa! Chúng ta không vào nữa! La Chu nắm chặt bàn tay không ngừng run rẩy của Cách Tang Trác Mã, môi run lẩy bẩy không thể khép lại nổi.

Ngân Nghê vừa mới bước vào trong tẩm trong nghe thấy tiếng hét liền dừng lại, xoay người đi tới bên người La Chu. Vươn lưỡi thô ráp ấm áp liếʍ mặt nàng hai cái, dùng thân hình khỏe mạnh che trước mặt nàng, trong ánh mắt tam giác ngược màu lam phủ kín sự âm ngoan cùng hung tàn, lạnh lùng lườm về phía mấy thị vệ. Cổ họng phát ra từng đợt gầm gừ ngắn, miệng nhếch lên để lộ ra hàm răng vô cùng sắc bén, chi trước hạ thấp xuống, bờm cổ cùng đuôi dựng ngược lên tựa như kim châm.

Bốn thị vệ liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, rồi mới nhanh chóng thu lại trường thương, đút đao vào vỏ, lui về vị trí cũ tiếp tục tư thế đứng gác.

Không chỉ có mình các thị vệ kinh ngạc, mà hai người mất hồn ngồi dưới đất là La Chu cùng Cách Tang Trác Mã cũng thực kinh ngạc. Nhưng mà sau một hồi suy nghĩ, La Chu liền bình thường trở lại. Ở trong mắt mọi người, các nàng là ngao nô ti tiện, nhưng ở trong mắt Ngân Nghê, các nàng lại là sủng vật mà nó nuôi dưỡng. Sủng vật nhà mình bị khi dễ, kẻ làm chủ đương nhiên phải bao che khuyết điểm.

A a a, người không bằng chó! Người thật sự không bằng chó mà! Không tính việc bị chó coi là sủng vật, còn phải dựa vào nó bênh vực mình! Thế giới này rốt cuộc là nơi điên khùng gì! ? La Chu thật muốn tới một nơi không có ai để gào thét một phen.

Ở dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu. Mặc dù có đầu ngao hoang dại Ngân Nghê này che trở nàng, nhưng hung khí trong tay các thị vệ với mình lại như hổ rình mồi, toàn thân nàng vẫn mềm nhũn ra, căn bản không có dũng khí mà đưa mắt đấu cùng sát khí khốc lệ của bọn họ, cũng càng không có dũng khí trở thành chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng trở thành người dựa vào chó, không sợ chết mà xông vào tẩm cung của cầm thú Vương.

Hít sâu rồi lại hít sâu, nàng tạm thời áp chế sợ hãi, nhịn xuống tất cả sự xấu hổ cùng không cam lòng, đỡ Cách Tang Trác Mã cùng nhau đứng lên. Cũng không dám chạm vào ngao khuyển đang nổi giận đùng đùng, vận sức chuẩn bị tấn công, chỉ có thể ủy khuất đứng phía sau Ngân Nghê mà nói:"Ngân. . . . . . . Ngân Nghê, ta. . . . . . . Ta đói bụng. . . . . ." Khi Ngân Nghe quay đầu lại nhìn, lại cứng ngắc vỗ vỗ cái bụng.

Ngân Nghê nghiêng đầu nhìn hai nàng, lại quay đầu nhìn bốn thị vệ, lặp lại như thế ba lần, trong ánh mắt tam giác ngược hung tàn xuất hiện một tia đấu tranh.

Đấu tranh? Đấu tranh! ! Ông trời, hãy cho sét đánh vào đầu nàng đi! Chỉ là một đầu súc sinh thôi mà, thật sự không cần phải yêu nghiệt như vậy chứ. Phải biết rằng đây là một đầu súc sinh yêu nghiệt trí lực siêu việt của chủ nhân (Vương), nàng là kẻ được súc sinh này coi là sủng vật, thật sự là càng thêm đánh mất tôn nghiêm mà. Khóe mắt La Chu giật giật mấy cái, trên trán xuất hiện đầy hắc tuyến, gắng hết sức mà đè xuống cơn xúc động này.

"Rống ── rống ──"

Từ trong tẩm cung Cổ Cách Vương truyền ra hai tiếng thú rống gào, tấm mành lông cừu nặng trĩu khẽ di chuyển, hai đầu báo tuyết xinh đẹp lần lượt bước đi ra, đó là hai sủng vật của Cổ Cách Vương là Đại Tuyết và Tiểu Tuyết. Chúng nó hiển nhiên vô cùng hưng phấn mà bước ra đón Ngân Nghê, phát ra từng tiếng gừ nhỏ tựa như đang chào hỏi.

Ánh mắt Ngân Nghê đang nhìn chăm chú các thị vệ thản nhiên quét về phía hai đầu báo tuyết, tùy ý lắc đuôi, không quá nhiệt tình mà chỉ đơn giản đáp lại lời chào hỏi.

"Ngân. . . . . . Ngân Nghê, ta. . . . . . Ta cũng đói bụng." Cách Tang Trác Mã rất ăn ý nói khi Ngân Nghê quay đầu nhìn về phía các nàng, khẽ cắn môi, mặc cho ánh mắt lạnh lùng dữ dằn muốn gϊếŧ người của bốn thị vệ, học theo La Chu, nàng cũng vỗ bụng, nói lí nhí.

Hai đầu báo tuyết nghi hoặc mà nhìn xét nét bốn thị vệ, lại nhìn sang Ngân Nghê, đột nhiên một con hướng phía La Chu tiến tới, một con lại đi về phía Cách Tang Trác Mã. Đầu báo tuyết tuyệt đẹp lại đáng sợ cọ cọ ở bên chân phải các nàng, tựa như hai con mèo nhỏ hiền lành đáng yêu, thỉnh thoảng lại hé miệng, dùng răng sắc bén ngậm lấy toàn bộ cẳng chân cọ cọ qua lại. Cho dù cách một lớp vải thô, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được phần răng nanh đầy nguy hiểm của mãnh thú.

Quỷ dị, quỷ dị, thế giới này thật sự quá quái dị. Nàng có thể giải thích hai đầu báo này là đang giải vây cho bốn thị vệ đại ca sao?

Bốn bàn tay của La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đều nắm lại thật chặt, mặt mũi không hề còn chút huyết sắc nào. Trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, thân thể căng cứng lại, các nàng hoảng sợ đứng im tại chỗ không dám nhúc nhichsm chị sợ hai đầu báo tuyết này tâm tình khó chịu sẽ ngoạm các nàng một miếng, bỏ qua khí tiết loài người mà hướng ánh mắt cầu xin về phía Ngân Nghê.

Ngân Nghê lạnh lẽo nhìn hai đầu báo tuyết đang làm bộ như vô cùng thân thiết nhưng thực chất lại đang uy hϊếp, hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng bỏ qua không tiếp tục so đo với các thị vệ, nhấc chân hướng đi tới một ngã rẽ.

La Chu bước theo, lại giống như dẫm lên bông, chân không chống đỡ nổi. Bùm một cái, té lăn ra đất, cũng kéo theo Cách Tang Trác Mã đang trong trạng thái đông cứng cùng ngã xuống.

Không biết là do bị sát khí của các thị vệ dọa đến, hay là do bị hàm răng sắc bén của báo tuyết đe dọa, mà có lẽ lại một lần nữa do các đầu súc sinh này quá hiểu chuyện mà bị đả kích. Tóm lại, sau lưng nàng đổ ra từng đợt mồ hôi lạnh, trán cùng chóp mũi tất cả đều là mồ hôi, tứ chi giống như biến mất, cả người vô lực.

Ánh mắt hai đầu báo tuyết bỗng nhiên sáng lên, không đợi hai ngao nô đứng lên, liền hé miệng, vô cùng gọn gàng chính xác mà ngậm cổ áo sau của La Chu cùng Cách Tang Trác Mã, kéo các nàng đi theo sau Ngân Nghê.

Bị báo kéo đi trong hang động hẹp này cũng coi như là hưởng thụ đi. Dọc đường đi vô cùng gập ghềnh, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh bang bang va chạm, kéo theo đó là những ánh mắt kinh ngạc của thị vệ ven đường cùng các cung thị cung nô, họ giống như là đang xem xét động vật quý hiếm vậy. Mà toàn bộ sự xấu hổ phẫn uất cùng khuất nhục bi thương linh tinh gì đó, đối với La Chu mà nói, lúc này đã bay lên tận tầng mây thứ chín rồi, nửa cuối con đường tâm trí nàng dần thoát khỏi sợ hãi, trong đầu nàng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:

Mùa đông cũng là một mùa thật tốt đẹp, ăn mặc thật nhiều, càng không dễ bị trầy da.