Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 41: Ngao nô tên Heo

"Tiến vào."

Sau khi Thích Già Thát Tu phát tiết xong, liền gọi thị nữ đứng chờ ngoài cửa phòng.

Sáu thị nữ mặc áo xanh lam thêu hoa cúi thấp đầu, cầm quần áo cung kính đi vào trong phòng. Hai thị nữ dùng khăn ấm caanrt hận chà lau khắp thân thể hắn, hai thị nữ giúp hắn mặc lại quần áo gọn gàng, hai cái khác đem thị thϊếp đang ngất nâng xuống mặt đất, nhanh chóng lau sạch chiếc giường dính bẩn.

Thị nữ nằm trên mặt đất, hai chân mở lớn, chất lỏng màu trắng đυ.c chảy ra từ giữa hai chân mang theo chút màu đỏ sậm, hiển nhiên phần mềm mại bên trong đã bị sự thô bạo của nam nhân làm cho bị thương.

Chỉ chốc lát sau, Thích Già Thát Tu đã mặc xong đồ mới, sáu thị nữ nâng lên thị thϊếp đang hôn mê cùng các đồ thay, lại cúi thấp đầu khom người nối đuôi nhau rời đi.

La Chu đi tới chỗ nam nhân đang đứng liền thu hồi lại tầm mắt, rất quy củ ngồi lên giường nhắm mắt lại dưỡng thần. Cách Tang Trác Mã đang ngồi phía sau giường, nàng cố gắng trấn định mà ở vuốt ve hai chiếc bánh mì trong thùng.

Hai tay Thích Già Thát Tu khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn hai nữ nô. Một lát, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng, hạ thấp thân thể, trực tiếp ngồi xuống giường bên cạnh La Chu.

"Vừa nãy ta đã nghe thấy các ngươi thì thầm to nhỏ điều gì? Bây giờ cư nhiên còn dám lộ ra cái bộ dáng chán ghét này với ta." Hắn duỗi tay, mạnh mẽ kéo La Chu vào trong lòng, "Lại đây, để cho ta thử "kiểm tra" ngươi."

Hơn mười ngày điều dưỡng, Thích Già Thát Tu vẫn chưa từng động tay chân với nàng. Hôm nay là do thú tính chưa phát tiết hết, lại là thú tính phát tiết xong dẫn tới hậu di chứng phát xuân tình, mới ra tay với nàng.

La Chu hoảng trong lòng, cũng không dám trực tiếp nhìn hắn, tiếp tục im lặng trong lòng hắn mà ngọ nguậy. Nhưng mà tự nhận ra sức trói gà không chặt của mình đối với nam nhân trước mắt này tựa như kiến rung cây, thật sự là nhỏ bé không đáng kể. Sau một hồi giãy giụa, áo bên hông nàng rớt ra, dây quần áσ ɭóŧ cũng tụt ra. Hai bàn tay thô to ngăm đen mãnh mẽ cắm vào giữa hai chân nàng, không kiêng nể gì mà qua lại sờ soạng trong hoa cốc mềm mại.

Không muốn! Không muốn! Nàng không cam lòng mà tiếp tục giãy đạp, không ngừng bối rối sợ hãi. Sớm biết hôm nay sẽ bị dã thú khủng bố này cường bạo, nàng thà rằng trước đây cho Trát Tây Lãng Thố, hắn mới là một nam nhân chân thành rất xứng đáng để nữ nhân hiến thân.

Cách Tang Trác Mã ở phía sau giường bị làm cho khϊếp sợ, khi nhìn đến ánh mắt tuyệt vọng của La Chu, lòng đầy ngang trái, cầm lên thùng gỗ hướng lưng của Thích Già Thát Tu nện xuống.

Thích Già Thát Tu giống như có mắt phía sau, ôm La Chu nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Chân phải ở trên giường vẽ lên một đường vòng cung, liền đem Cách Tang Trác Mã đang bổ nhào theo quán tính đá tới cửa phòng, ngã thật mạnh xuống đất.

Binh sĩ canh giữ sau cửa lập tức lao vào trong, đem hai tay Cách Tang Trác Mã áp sau lưng, khiến nàng không thể động đậy.

"Buông La Chu a tỷ ra!" Cách Tang Trác Mã dù thua vẫn không bỏ cuộc, dù từng bị nhốt trong tù, gương mặt nhỏ nhắn vẫn rất rạng rỡ, không sợ cái ác mà gào lên với Thích Già Thát Tu.

Đối với sự kêu la của Cách Tang Trác Mã, Thích Già Thát Tu một chút cũng không để vào mắt, không thèm quan tâm đến lý lẽ mà đạm mặc gật đầu với hai binh sĩ, ý bảo bịt lại miệng nàng, đưa nàng nhốt sang gian phòng khác.

Hắn hạ mắt nhìn nữ nô trong lòng từ lúc hắn đá Thích Già Thát Tu đến giờ không hề nhúc nhích, vô cùng nghe lời giống như một con dê con, lộ ra một nụ cười sâu xa.

"Lựa chọn không tồi. Chỉ cần ngươi dịu ngoan một chút, ta sẽ không tra tấn nữ nô kia." Ngón tay thô to sau khi chạm vào đóa hoa, liền đi vào bên trong miệng bông hoa nhỏ đang nhắm chặt, thanh âm thô lỗ khàn khàn sau tìиɧ ɖu͙©, "Thật sự là một xử nữ ngây ngô, nhìn xong màn kí©ɧ ŧìиɧ kịch liệt như vậy, cư nhiên không ra một chút tình dịch nào."

Nhìn cái loại dã thú như ngươi hung tàn phát tiết, sợ còn không kịp, còn có thể động tình sao? Có lẽ phải ăn xuân dược vào mới động tình nổi. Không nói đến nàng còn là xử nữ chưa từng cùng nam nhân hoan ái, đến thục nữ như Cách Tang Trác Mã đã có ba nam nhân, không chừng cũng không sao động tình nổi.

La Chu oán thầm trong lòng, đầu cúi ngày càng thấp, mái tóc đen mượt toàn bộ rủ xuống đầu vai, che lại hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Chân nàng hơi giật giật, ngón tay đang vuốt ve giữ hai chân quá mức thô ráp, lực tuy rằng nhẹ, lại làm cho hoa cốc khô khốc của nàng có chút phát đau, rất không thoải mái. Lực đạo mạnh hơn cũng đã từng chịu, cô nương ta cũng đã trở lại từ trong địa ngục vào lần, chỉ cần khẽ cắn môi là có thể chịu được.

Thấy nàng không hề động tình, Thích Già Thát Tu bất thình lình mà ngừng lại xâm phạm. Hắn đưa tay ra khỏi hai chân nàng, vén lên áo nàng, chuyển sang vuốt ve người nàng. Giống như đang đi chọn heo mà vừa lòng nói, "Không tồi, béo ra một chút. Mười ngày nay ăn uống thật tốt, cuối cùng có thể hồi phục lại vài cân thịt đã mất." Hai tay qua lại vuốt ve ở thắt lưng nàng, "Cảm giác ôm so với ngày trong khe đúng là thoải mái hơn nhiều."

Thể chất của nàng quả có dễ dàng đẫy đà, thế thì đã sao? Dù sao thịt của nàng cũng không tập trung trên mặt, khung xương lại nhỏ nhắn, một bộ quần áo, từ ngoài nhìn vào còn không phải là một mỹ nữ thanh tú mảnh mai.

La Chu thấp đầu, mười ngón tay nắm lại, nói từng chữ một: "Liệt, đội, trưởng, ta, không, béo!" Dáng người nữ nhân là không thể vũ nhục, ai dám nói nàng béo, cho dù Thiên Vương lão tử chém xuống nàng cũng không sợ.

"Ta còn nghĩ cả ngày hôm nay cũng không nói gì chứ." Thích Già Thát Tu đem dây lưng cùng áo của nàng mặc lại như cũ, khóe môi nhếch lên một độ cong sung sướиɠ, "Trong mười ngày này, ta tùy tiện nói với ngươi một số chuyện liên quan tới Vương cùng bí mật quốc gia, ngươi tuy rằng luôn cúi đầu không nói gì, nhưng phản ứng của ngươi cho ta biết, ngươi thật sự không phải gian tế do kẻ thù bên ngoài phái tới."

Mẹ cái dã thú âm hiểm! Nam nhân đáng chết! Nam nhân xấu xa! Thế nhưng vẫn nghi ngờ nàng, thử nàng, theo dõi nàng! Thì ra đãi ngộ may mắn mà nàng đang được hưởng, trên đầu lại treo một con dao mổ! Khốn kiếp. Miếng bánh từ trên trời rơi xuống quả nhiên chứa thạch tín bên trong. (Nghiêm cấm ăn đồ từ trên trời rớt xuống >

La Chu thấp đầu không nói một lời giữ yên lặng, nhưng bàn tay đặt cạnh người không biết nắm chặt từ bao giờ, hơi hơi run rẩy. Cuối cùng, sau khi nam nhân cười to bước khỏi phòng, nàng nắm lên chiếc thùng gỗ Cách Tang Trác Mã đánh rơi dưới chân giường hung hăng ném đi, hai mắt trợn trừng tràn đầy tàn ác.

Mẹ nó, ngươi mới không phải là người! Khốn kiếp, cả nhà ngươi mới là heo!

Nàng hung hăng đấm xuống giường, nước mắt chảy dài trong lòng, mẹ nó vì cái gì không có can đảm mắng hắn a a a!