edit +beta: snowie
Bữa cơm tối kết thúc trong không khí náo nhiệt và vui vẻ.
Trát Tây Lãng Thố xách một thùng nước ấm lớn và cùng La Chu tiến về phía căn phòng (*) gạch mộc của nàng.
(*) gạch mộc: hay gạch sống; gạch vuông phơi nắng không nung.(phòng gạch mộc)
Mọi người trong Trát Tây gia đều biết cô nương này yêu thích tắm rửa, mỗi ngày sau thời gian cơm tối và trà nước xong xuôi, nàng liền đổ đầy nước vào một cái nồi lớn rồi đặt lên bếp, dùng lửa còn sót lại để đun nước. Khi tro cháy hết, lúc mọi người trong nhà đã nói nói xướng xướng dùng xong bữa cơm tối, nước trong nồi cũng vừa sôi, công tác vận chuyển nước ấm liền giao cho Trát Tây Lãng Thố.
Căn phòng gạch mộc mà La Chu ở cách nhà Trát Tây ước chừng hai trăm thước, gần kề chuồng gia súc của nhà Trát Tây, dựa lưng vào một gò núi lớn, phía bên phải cách đó không xa có một dòng suối nhỏ uốn lượn. Phòng gạch mộc này có hai gian, vốn được sử dụng để chứa cỏ khô cho gia súc và cừu dê qua mùa đông, nhưng sau khi Trát Tây Lãng Thố nhặt được La Chu, liền thu thập quét tước một phen, đặt vào hai ba loại vật dụng, liền biến thành một căn phòng đơn sơ.
Kỳ thật gia đình Trát Tây cũng có phòng trống thừa, thu lưu La Chu không phải chuyện khó. Nhưng thứ nhất, La Chu không muốn ăn nhờ ở đậu quá mức, thứ hai, Trát Tây Lãng Thố ngay từ đầu đã tuyên bố muốn ở rể, nếu nữ nhân không có một gian phòng thì nam nhân sẽ ở rể chỗ nào? Cho nên, cha mẹ Trát Tây không ép buộc La Chu, mà để ba người con trai lớn đập thông phòng, sửa chữa cho chắc chắn hơn, trong phòng phía bên phải làm thêm một cái bếp, ở ngoài phòng phía bên phải lại xây cái chuồng nhỏ nhốt dê, hào phóng mà tặng nàng một con dê sữa thân thể khỏe mạnh.
La Chu sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng nhận được sự giúp đỡ và chiếu cố rộng rãi thân mật như vậy. Tuy rằng không biết có phải phần lớn nguyên nhân là do Trát Tây Lãng Thố yêu thích nàng hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, sâu trong lòng nàng vẫn thật sự cảm động, trái tim trống rỗng và lạnh lẽo của nàng dưới sự giúp đỡ và chiếu cố đần dần được sưởi ấm.
Bên ngoài trời tối đen như mực, toàn bộ thôn Nạp Mộc Á chìm trong yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa hoặc tiếng kêu trầm thấp của bò và dê. Bầu trời lấp lánh đầy ánh sao, chiếu rọi xuống hai bờ vai của một đôi nam nữ.
"La Chu, bên ngoài gió lớn, nàng lấy khăn quấn kín một chút."
Trát Tây Lãng Thố quan tâm dặn dò nói, từ bên trái dời bước sang phía bên phải, dùng thân mình cường tráng để chắn gió lạnh thay nàng.
La Chu chú ý tới động tác này của hắn, l*иg ngực tràn ngập ấm áp. Nàng mỉm cười đáp lại, kéo khăn trùm lấy đầu, chỉ chừa lại đôi mắt. Vào mùa thu, gió cao nguyên ban ngày mang theo cảm giác mát mẻ, càng về đêm cái lạnh càng thấu xương.
"Không bao lâu nữa, trận tuyết đầu tiên sẽ rơi." Trát Tây Lãng Thố ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, thở ra một hơi khói trắng,
"Khi mùa đông rét đậm đến, bò dê chỉ có thể lật tung những gốc cỏ trong băng tuyết mà ăn, không ăn được cỏ đầy đủ, chúng chắc chắn sẽ gầy vì đói."
"Chúng sẽ bị cóng chết ư?" La Chu nghĩ đến thế kỷ hai mốt, trên TV báo đài hàng năm thường đưa tin người chăn gia súc phải gánh chịu những tổn thất to lớn da bão tuyết gây nên.
"Yên tâm đi, chúng ta đã xây một cái lều gỗ, bò dê sẽ không dễ dàng bị chết cóng. Cho dù gặp bão tuyết lớn mười mấy năm mới xảy ra một lần, chết cóng bất quá cũng chỉ là một vài người già yếu.” Trát Tây Lãng Thố vươn một bàn tay ra, cười ha hả vỗ vỗ vai nàng, "Nàng đừng xem thường chúng nó, sinh mệnh của chúng so với chúng ta còn cứng cỏi hơn."
Khí hậu ở thế kỷ 21 đã bị hủy hoại từ lâu và trở nên cực kỳ bất thường, lũ lụt, hạn hán, thiên tai tuyết hầu như đều xảy ra hàng năm, trở về thời cổ đại, môi trường còn chưa bị ô nhiễm, khí hậu hẳn sẽ không tệ như thời hiện đại. Nghĩ tới đây, La Chu mới dám chậm rãi thả lỏng trái tim.
Lúc này, hai người đã đi tới trước căn phòng gạch mộc của La Chu. Mở cửa ra, Trát Tây Lãng Thố thắp một ngọn đèn bơ nhỏ, xách thùng nước vào gian phải, đem nước ấm đổ vào trong thùng tắm gần góc phòng, lại tùy ý hàn huyên vài câu, thế này mới bước ra khỏi cửa phòng.
“Đi đường cẩn thận nhé.” La Chu tiễn hắn ra ngoài cửa, lễ độ dặn dò.
“Đã biết." Đôi mắt sáng ngời của Trát Tây Lãng Thố đột nhiên xẹt qua một chút bỡn cợt, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, nhanh chóng hôn trộm lên môi nàng, "Tiên nữ của ta, ta đi trước đây."
"A ── đáng ghét!" La Chu kinh hãi kêu một tiếng, một phen che chặt lấy miệng, bối rối lại hung ác trừng lấy nam nhân trước mắt.
Trát Tây Lãng Thố thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận, vừa sợ hãi vừa bối rối của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận hỗn loạn, bụng dưới mơ hồ nóng lên. Chỉ nghĩ đến việc không lâu nữa tiên nữ xinh đẹp này sẽ hoàn toàn thuộc về mình, luồng khô nóng rối loạn kia liền bị mạnh mẽ đè nén, hắn cười lớn, xách thùng nước chạy vào màn đêm.
Nam nhân quả nhiên là loài sinh vật có lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước! Nghĩ lại trước kia lúc nàng không đồng ý với lời cầu thân của hắn, hắn ngay cả tay nhỏ của nàng cũng không dám cầm. Vậy mà vừa mới đáp ứng, hắn đã liền ôm hôn nàng. La Chu oán hận nghĩ mà tức ói máu, đem cửa đóng thật mạnh “sầm” một tiếng. Nó che đi tiếng gió lạnh gào thét ngoài phòng, cũng che đi tiếng cười khanh khách khiến người ta phải ngượng ngùng.
Trở lại trong phòng, nàng bưng một cái bình lớn đựng sữa dê buổi sáng nấu với cỏ trà dại để khử mùi, từ từ đổ vào trong thùng tắm, dùng tay chậm rãi khuấy đều. Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn dòng sữa trắng đυ.c từng chút hoà vào làn nước nóng trong veo, trong lòng thật bình yên. Cởi bỏ áo ngoài, bước vào thùng tắm, nàng ngâm mình vào trong làn nước tắm thơm mùi trà và mùi sữa ngọt ngào.
Nàng không thích uống sữa dê, nhưng lại cực thích sữa dê, sữa dê vắt được mỗi ngày sẽ bị nàng lặng lẽ đổ vào trong nước tắm. Nàng biết ở thời đại này, ngay trong thôn này, hành vi như vậy sẽ bị mọi người khinh thường, xem là lãng phí. Nhưng bây giờ nàng không thể xem TV, đọc tiểu thuyết hay xem phim ảnh, không thể lên mạng nói chuyện phiếm hay chơi trò chơi, không thể vùi đầu nghiên cứu bài vở, không thể đi dạo phố mua sắm và thưởng thức những món ăn ngon, không thể lại làm nhà lữ hành chạy xung quanh, không thể … Nguyên bản rất nhiều chuyện tưởng như bình thường nàng đều không thể làm được, và tất cả những sở thích ban đầu của nàng đều phải buộc từ bỏ. Nàng đâu có thể làm việc gì khác nữa sau một ngày làm việc? Chỉ có rèn luyện thân thể và chăm sóc bản thân.
Mỗi ngày, nàng sẽ dậy sớm, đi theo các huynh đệ nhà Trát Tây Lãng Thố luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung và tập võ, đồng thời rèn luyện các kỹ thuật tự vệ mà nàng đã từng học qua, để có thể có được thể lực cường kiện thích ứng với cuộc sống cao nguyên. Vào buổi tối, nàng sẽ tắm bằng sữa dê với trà cỏ dại hoặc sữa dê với hoa dại, nhớ lại một số bài báo đã đọc trên Internet và tự mát xa cho chính mình. Hết lần này đến lần khác, chậm rãi gϊếŧ thời gian, lúc này, những suy nghĩ và mệt mỏi cũng sẽ được giảm bớt. Đợi nước tắm lạnh đi, sau khi bước ra khỏi thùng, toàn bộ thể xác và tinh thần sẽ có được một cảm giác hoàn toàn thoải mái cùng mềm mại từ trong ra ngoài.
Dần dần thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, nàng đứng dậy khỏi thùng nước nguội. Bước ra khỏi bồn tắm, nàng nhanh chóng lau khô người bằng chiếc khăn tắm đặt ở thành bồn, khoác lên người chiếc áo khoác nhung đã theo nàng hành tẩu suốt một năm qua. Vặn mở van dưới thùng, để nước tắm chảy ra khỏi phòng theo đường ống gỗ đã nối. Thùng tắm này là nàng nhờ Trát Tây Lãng Thố chế tác theo ý tưởng của riêng mình, khi xả nước vo cùng tiện lợi.
Đánh răng xong, nàng bưng ngọn đèn đi vào gian phòng bên trái, bên cạnh bức tường phía đông là một chiếc giường gỗ thấp, là nàng năn nỉ Trát Tây Lãng Thố đóng cho, bởi nàng không quen trải chăn đệm nỉ nằm dưới đất. Chiếc áo gió dài đến đầu gối của nàng đang nằm bên cạnh giường, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường có đặt một chiếc ghế gỗ nhỏ, bên trong có gắn một chiếc gương tròn nhỏ bằng thép không gỉ, phía trước ghế gỗ là một lọ kem dưỡng và một thỏi son chống nứt nẻ hương bạc hà.
Nàng cảm thấy chính mình vô cùng may mắn vì lúc trước khi tính toán chuyển kinh đến Tiểu Chiêu tự liền quyết định đi bộ vòng qua huyện Medog, bằng không làm sao có thể mang đầy đủ đồ lữ hành mà xuyên qua. Có lều trại cùng túi ngủ ấm áp, có các dược phẩm cùng đồ dùng thiết yếu hằng ngày, có dao Thụy Sĩ, dây thừng cùng một cái nồi nhỏ. Chính là nhờ nguyên nhân này, nàng mới không đến nỗi nhờ vả nhiều người, mặc dù để sống được rất cực nhọc.
Vội khoác thêm chiếc áo khoác ngoài bên ngoài áo choàng tắm, trong phòng tuy không lạnh như bên ngoài nhưng chắc chắn không ấm áp như mùa xuân. Người ở đồng bằng lâu năm lên cao nguyên sợ nhất là bị cảm lạnh, mặc dù nàng ở nơi này nửa năm, không có gì đảm bảo cơ thể đã thích nghi hoàn toàn với nguồn nước, thổ nhưỡng và khí hậu cao nguyên.
Ngồi xếp bằng trên đệm nỉ, dưới ánh đèn vàng nhạt yếu ớt, nàng đối diện cái gương inox nhỏ cẩn thận đánh giá.
Cô gái trong gương có khuôn mặt hình quả trứng, mi cong mắt to, chiếc mũi khá thanh tú và xinh xắn, đặc biệt nhất là khuôn miệng, môi trên và môi dưới như hai vòng cung tròn đầy đặn, một chút nếp nhăn trên môi cũng không có. Tuy nhiên, môi trên như cố tình có chút vểnh lên, đầy đặn hơn so với môi dưới. Đôi môi như vậy không thích hợp để đánh son, viền môi căn bản che không được, một khi đôi môi được tô hoàn toàn, nó sẽ bị nhòe và có màu đỏ khủng khϊếp. Ngũ quan của nàng đang ở thời kỳ đẹp nhất của người phụ nữ, so với những mỹ nữ phẫu thuật thẩm mỹ ở thế kỷ 21 nàng không được tính là cực kỳ xinh đẹp, cùng lắm là thanh tú đáng yêu, dung mạo trung bình mà thôi. Chả nói đâu xa, ngay đây thôi, ngũ quan của Cách Tang Trác Mã đều hoàn hảo và xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, trong thôn cũng có khối các cô nương có khuôn mặt xinh đẹp. Thật không biết Trát Tây Lãng Thố có bị bệnh tăng nhãn áp hay không, cư nhiên theo đuổi rồi kêu nàng là tiên nữ, còn đối với nàng nhất kiến chung tình, rồi bằng lòng cam tâm tình nguyện ở rể.