edit +beta: snowie
Tuy nhiên, sự giãy dụa của nàng dường như chả là gì đối với một hán tử cao nguyên nhanh nhẹn dũng mãnh, Trát Tây Lãng Thố siết thật chặt vòng tay, liền dễ dàng giam nàng chặt chẽ trong lòng.
"Lãng Thố, mau thả ta xuống!"
Hai mươi năm qua, ngoại trừ cha mình ra, La Chu Tường chưa từng thân cận với bất cứ nam nhân nào. Ở trong cái ôm ấm áp và độc đoán, nàng càng thêm bối rối, không khỏi thất thanh hô lên một tiếng. Điều khiến nàng vẫn không thể quen được đó chính là mùi thịt tanh quanh quẩn thân mình. Không hổ danh là cao nguyên khắp nơi đều là dê bò, hầu như tất cả người dân ở cao nguyên đều mang theo mình một mùi thịt tanh, không đậm thì nhạt, tùy từng người. Cho dù đã đến đây nửa năm, nhưng nàng vẫn không quen với mùi hương này, trong sinh hoạt thường ngày cũng rất cẩn thận giữ mùi cơ thể thơm tho và sạch sẽ.
"Không buông!"
Trát Tây Lãng Thố thẳng thắn cự tuyệt, chăm chú nhìn nữ nhân trong vòng tay như chú thỏ hoang đang hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thương mềm mại mà ngọt ngào.
Nửa năm trước, hắn ở trên thảo nguyên nhặt được nàng. Khi đó, tóc nàng buộc cao, trên người mặc một chiếc áo đơn sơ, trên lưng đeo một bọc hành lý rất lớn, vẻ mặt mờ mịt và khϊếp sợ, phảng phất như một con dê con lạc đường. Trong nháy mắt, ánh mắt vô ý đánh trúng lòng hắn, lửa tình phút chốc hừng hực thiêu đốt.
Thân hình của nàng thon thả mảnh mai giống như một con linh dương mạnh mẽ, bím tóc đen như thác nước trong rừng, làn da non mịn giống như miếng pho mát bao phủ bởi những rặng mây đỏ, mi đen cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời, đôi mắt to tròn trong veo như hồ nước trong vắt, sống mũi nhỏ xinh như dáng núi yêu kiều, đôi môi đỏ mọng, mềm mại như đoá hoa. Nàng đích thị là tiên nữ giáng trần, từ trên trời hạ phàm tới trước mặt hắn, khiến trái tim hắn rung động. Chỉ cần nàng nói, hắn có thể không chút do dự hiến dâng mạng sống của mình.
Hắn theo đuổi nàng, nàng lại cự tuyệt hắn, khiến cho trái tim hắn vừa chua xót vừa đau thương. Nhưng nam nhân Bác Ba không dễ dàng buông tha, không bao giờ làm kẻ hèn nhát tùy tiện chạy trốn. Không nản lòng, hắn tiếp tục tỏ tình, và tiếp tục bị từ chối hết lần này đến lần khác. Và rồi thần linh đã rủ lòng thương xót hắn, cuối cùng hôm nay, tiên nữ của hắn đã mềm lòng, làm hắn thấy được ánh bình minh rực rỡ. Là một thợ săn và người chăn cừu dê ưu tú, hắn làm sao có thể để lãng phí mất một cơ hội tốt như vậy?
"Buông!"
Trên mặt La Chu ửng lên từng áng mây đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn không dám đối diện với Trát Tây Lãng Thố. Con mẹ nó, ánh mắt của nam nhân kém nàng một tuổi này quá nóng bỏng, giống như thể sắp thiêu cháy nàng vậy. Chẳng lẽ hắn ─ hắn thực sự đã nảy sinh một tình yêu rực lửa với nàng? Thân mình sợ hãi run lên, không được, nàng chỉ cần hai người không chán ghét lẫn nhau, quây quần sống với nhau qua ngày là được, không cần thứ tình yêu có thể khiến người ta hòa tan này.
Trát Tây Lãng Thố nghe vậy liền càng ôm chặt nữ nhân trong lòng mình hơn. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn và non mịn của nữ tử đỏ rực lên, nhuốm những sợi lông tơ mảnh khảnh thành một mảnh ánh vàng, càng chọc người yêu thương. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bối rối của nàng lên, buộc nàng không được tránh né hắn, nghiêm túc nói:
"La Chu, tiên nữ của ta, ta yêu nàng, nàng đã chấp nhận lời tỏ tình của ta, ta sẽ không buông nàng ra đâu."
Vớ vẩn! Nàng bằng lòng với hắn lúc nào? Nàng vừa rồi chỉ nói nàng nguyện ý cùng sống với một mình hắn, chứ không muốn sống chung với các huynh đệ của hắn, đây là một lời từ chối lịch sự, hiểu không?
La Chu theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời vừa đến miệng lại không thể nói ra, ngưng tại đầu lưỡi, chỉ vì nàng nhìn thấy sự chân thành từ sâu thẳm tâm hồn trong đôi mắt rực lửa ấy. Nàng tới thôn Nạp Mộc Á đã nửa năm, cùng người dân trên cao nguyên cổ đại này sớm chiều chung sống, nàng hiểu sâu sắc sự chân thành thuần phác ăn sâu trong cốt tủy của họ. Nói một là một, hai là hai, những gì họ nói ra chắc chắn là những gì họ suy nghĩ trong lòng, điều này rất khác với những con người hiện đại mà nàng tiếp xúc ở thế kỷ 21. Lãng Thố nói rằng hắn yêu nàng, vậy nhất định hắn yêu nàng thật. Đối mặt với tấm chân ý như lửa nóng hừng hực bày ra trước mặt hết lần này tới lần khác, nàng đột nhiên không có cách nào để từ chối dứt khoát. Nhưng mà, trong lòng nàng nhiều nhất chỉ là không ghét hắn, nguyện ý sống chung với hắn, liệu nàng có thể ─ chấp nhận tình yêu của hắn sao?
"Ta ── Ta không ── không yêu ngươi đủ ──"
Nàng ngập ngừng, cũng không muốn lừa gạt người nam nhân nhiệt tình lại chân thành này.
"Ta không quan tâm."
Mặc dù Trát Tây Lãng Thố cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, nhưng lại càng thêm vui sướиɠ vì những lời mà nữ nhân vừa nói. Không phải là chán ghét, không phải là không yêu chút nào, mà là yêu không đủ. Hắn tin tưởng sau khi thành thân, nàng nhất định sẽ chậm rãi yêu thương hắn, giống như hắn yêu nàng vậy.
La Chu ngẩn ra, như vậy ── hắn cũng chấp nhận ư? Nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng ngời ấy, lại thản nhiên nói:
“Ở quê hương nơi ta sống không có tập tục cưới hỏi cộng thê, ta ── mặc dù thích gia đình ngươi, nhưng ta không muốn gả cho toàn bộ huynh đệ của ngươi. Hơn nữa ── hơn nữa chẳng phải hai a huynh của ngươi muốn cùng lấy một cô nương ở thôn Tác Cách Tang sao? Làm sao ngươi có thể lấy ta được?”
Nàng đã từng nhìn thấy một bức ảnh như vậy ở trên mạng, một thê tử có mấy người trượng phu, ở giữa còn có một trượng phu mới chỉ hai ba tuổi, và thê tử chính là địu trượng phu xuống đồng làm việc. Ở thôn Nạp Mộc Á, cảnh tượng như vậy cũng đã chân thực tái hiện trước mắt, khiến nàng càng khó mà chấp nhận loại quan hệ vợ chồng dị dạng bất thường này.
“Không việc gì.”
Nụ cười trên gương mặt Trát Tây Lãng Thố chưa từng biến mất, giọng nói của hắn trầm thấp, hồn hậu mà ôn nhu, giống như tiếng đàn sừng trâu êm tai dễ nghe,
"Ta ở rể bên cạnh nàng là được."
La Chu kinh ngạc mở to mắt. Ở chỗ này, nam nhân ở rể chẳng những không được một chút tài sản nào trong nhà, mà còn bị người khác xem thường. Trát Tây Lãng Thố là một trong những chàng trai xuất sắc nhất trong vùng đất trăm dặm quanh đây, là người tình trong mộng của nhiều cô gái trẻ, nếu hắn ở rể ── Ách, viễn cảnh thật là ảm đạm.
“A ba và a mẹ ngươi sẽ không bằng lòng.”
Nàng tin rằng bất cứ bậc cha mẹ nào yêu thương con cái của mình cũng sẽ không để con mình phải chịu loại khuất nhục như vậy.
Trát Tây Lãng Thố nhếch miệng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng sáng hoàn mỹ:
“Không, họ là a ba và a mẹ tốt nhất trên đời, bọn họ nhất định sẽ vui mừng khi chứng kiến ta hạnh phúc ôm tiên nữ của mình."
Những bậc cha mẹ từ ái và thông suốt không phải là không có trên đời, chỉ là bạn có may mắn gặp được họ hay không thôi. Giống như nàng, vận khí không tốt, gặp phải phụ mẫu tình cảm dữ dội, tính cách bất ổn, rối tinh rối mù. Cho tới tận bây giờ, nàng chưa bao giờ chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng cha mẹ, thật không biết bọn họ vì sao muốn sinh hạ nàng? Nghĩ vậy, nàng nhịn không được sinh ra chút ghen tị với Trát Tây Lãng Thố.
"Ta nghèo túng, trừ bỏ gian phòng gạch nhà ngươi cho ta mượn để ở, và một con dê nhà ngươi tặng cho ta ra, của hồi môn ta cái gì cũng không có.”
"Ta ở rể cũng nghèo túng, ngay cả một đầu dê một miếng đất cũng không có.” Trát Tây Lãng Thố nhún nhún vai, thờ ơ như không,
"Bất quá ta là thợ săn giỏi, cuộc sống của chúng ta về sau này nhất định sẽ từ từ tốt lên." Nói xong, hắn lại giảo hoạt cười,
"La Chu, nàng đã hai mươi tuổi rồi, cho dù là tiên nữ cũng mau đến tuổi không ai muốn, nàng nên nhanh chóng bắt lấy ta mới đúng."
Vớ vẩn, ta vừa mới đủ tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, còn đang học năm hai đại học, đang tuổi thanh xuân có được không? La Chu tức giận mà lườm hắn một cái, trái tim thấp thỏm không yên cũng dần dần ổn định xuống. Đúng vậy, kỳ thực nàng cũng đã đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi, nên kết hôn đi thôi. Khi kết hôn, nàng sẽ chính thức trở thành một phần của thế giới này, sẽ không còn cô đơn lẻ loi một mình nữa. Lãng Thố yêu nàng, nàng lại thân quen với Lãng Thố, nàng nếu đã không hy vọng vào một tình yêu xa vời, vậy thì cưới một người yêu mình hẳn là sẽ không giống như cha mẹ nàng đúng không? Thân thể cứng ngắc dần mềm mại xuống, nàng chợt khe khẽ cười nói:
"Ta sau này sẽ bị các cô nương trẻ tuổi dùng nước miếng dìm cho chết đuối mất.”
Trát Tây Lãng Thố ngẩn người, khuôn mặt dương cương anh khí thình lình lộ ra tia sáng chói lọi như mặt trời buổi bình minh. Cánh tay cường tráng vừa giơ lên, ở trên lưng ngựa đem La Chu ở trong lòng nâng lên cao, vui vẻ hô to:
"Tiên nữ của ta đáp ứng lời tỏ tình của ta! Tiên nữ của ta đáp ứng lời tỏ tình của ta!"
Từng tiếng hò hét ồn ào vang lên lặp đi lặp lại trên thảo nguyên trống trải, truyền đi rất xa, rất xa.