Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 6

Chương 6: Tìm đường chết.
"Lên!!!" Thiếu niên hét lên một tiếng rồi lấy thanh kiếm bên hông ra chém về phía cô, đám đông phía sau cũng đồng thời triệu hồi ma thú của mình hoặc lấy vũ khí tấn công nhanh về phía cô.

Lăng Nguyệt thấy vậy cười lạnh, ánh mắt thâm sâu không đáy nhìn đám người phía trước như nhìn một lũ ngu ngốc. Trước mặt cô bỗng xuất hiện một cây bạch cầm, tản ra cường khí lạnh lẽo bá đạo, khí tức cổ xưa và âm u tràn lan.



Đám tiểu thư công tử thấy cây bạch cầm liền cảm thấy kì quái, bọn họ chưa từng thấy ai dùng cây cầm cổ  để chiến đấu cả, đối với họ cầm cổ là một nhạc cụ thôi không có chút lực sát thương nào? Nhưng mà bọn họ không phải đồ ngu, trên cây cầm đó tản ra khí tức lạnh lẽo cường đại. Nhưng mà có sao sao? Chỉ là một cây cầm thôi có lợi ích gì chứ?

Lăng Nguyệt thấy sự khinh thường trong mắt họ thì nhếch môi cười lạnh, một lũ ngu ngốc không có kiến thức, vậy hôm nay tỷ đây sẽ cho xem một chút kiến thức cơ bản vậy. Nghĩ vậy cô đưa tay ra ôm cây cầm vào lòng nhìn các kiếm khí bay về phía cô, phía sau có các ma thú trợ thủ.

" Tỷ tỷ cẩn thận, đừng lo cho muội tỷ chạy đi! họ đang nhắm vào muội không liên quan tới tỷ với lại ... họ  không dám gϊếŧ muội đâu." Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy bỗng dưng kiên cường nói, đâu còn sự sợ hãi thường ngày nữa, đôi mắt đen láy còn vương nước mắt nhưng trong đôi mắt ấy tràn đầy sự kiên cường bất khuất nhưng lại không dấu nổi sự sợ hãi sau đó. 

Lăng Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, cô nhếch môi cười ngạo mạn nói "Ha ha... muội nghĩ họ sẽ tha cho tỷ sao? Dù họ có tha cho tỷ thì chưa chắc tỷ đã tha cho họ, động vào người ta vừa ý thì đồng nghĩa tìm đường chết." Cô đưa tay gẩy nhẹ bạch cầm, theo thanh âm thanh thoát của Bạch cầm tạo ra một kình khí phá tan các kiếm khí đang bay về phía cô, không dừng lại nó lại tiếp tục tấn công ma thú trợ thủ phía sau.

Bọn ma thú không tránh được nên phải lãnh nhận đòn, đau đớn rống lên da thịt như bị cắt ra vậy, đầu óc như có cái gì đó ăn mòn ý thức của bọn nó, dần dần chúng mất ý thức đi.

Đám công tử tiểu thư ai nấy điều hộc máu nằm bất động trên đất không rõ sống chết.

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, không nói ra lời nào cả hai cứ nhìn nhau cả buổi, không khí bỗng nhiên trở nên kì dị.

" Ngao!" Một tiếng ngao của Tuyết Ly làm phá tan không khí này, Hoàng Bắc Nguyệt và Lăng Nguyệt chuyển tầm nhìn sang Tuyết Ly.

" Đáng yêu quá!!!!" Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng hô, ánh mắt lóe sáng nhìn Tuyết Ly, nàng rất thích tiểu hồ ly này nha~ muốn sờ nó quá... nhưng mà đây là ma thú của tỷ tỷ thì phải.

Lăng Nguyệt thu Bạch cầm lại ngồi xuống ôm Tuyết Ly lên đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt. Tuyết Ly cũng không phản kháng thuận theo cọ cọ vào lòng Hoàng Bắc Nguyệt vài cái lấy lòng.

Lăng Nguyệt thấy vậy thì có chút kinh ngạc, Tuyết Ly trừ cô ra thì tất cả mọi người điều có sự đề phòng nặng, không cho ai động vào mình nếu ai động vào nó thì nó sẽ tấn công họ, đừng tưởng  vóc dáng nó nhỏ mà không làm gì được, thực ra nó cũng mạnh ngang ngửa cô, tuy nhiên hiện tại nó đang trọng thương chưa khôi phục lại được.

"Nó tên là Tuyết Ly. Muội là Hoàng Bắc Nguyệt phải không? Tỷ là Lăng Nguyệt." Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói.

"Lăng Nguyệt tỷ, tên của tỷ thật hay a~" Hoàng Bắc Nguyệt cười cười vui vẻ nói.

"Lăng Nguyệt? Tên của cậu thật hay a~" Trong đầu của Lăng Nguyệt bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên gặp Linh San, cô ấy cũng nói y chang như vậy, nét mặt của cô trở nên ôn nhu ánh mắt có chút xa xăm... Linh San mong rằng không có tớ cậu vẫn sống vui vẻ như trước.

"Tỷ tỷ?" Hoàng Bắc Nguyệt ngây thơ gọi Lăng Nguyệt, lúc nãy khuôn mặt của tỷ tỷ tràn đầy ôn nhu làm cô không dám nhìn thẳng, độ yêu nghiệt đã đến cực hạn không ai chống nổi a~

"Đi thôi tỷ đưa muội về..." Lăng Nguyệt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói, sau đó nghĩ đến cái gì đó liền nói " Tỷ không biết đường muội dẫn đi."

"Vâng!" Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu nhu thuận nói, sau đó dẫn đường đi. Lăng Nguyệt nhìn kiểu đi cà dắt của Hoàng Bắc Nguyệt phía trước không khỏi nổi lòng thương tiếc, từ không gian lấy đan dược ra đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt ăn.

Hoàng Bắc Nguyệt được ăn đan dược, thấy thương thế của mình trong giây lát biến mất nàng kinh ngạc nhìn Lăng Nguyệt đang đi bên cạnh, thầm nghĩ có tỷ tỷ thật tốt, phải xin tỷ ấy một ít đan dược cho Đông Lăng mới được.

P/s: Cho những người chưa hiểu vì sao Lăng Nguyệt lại thu hồi trường tiên và gọi Bạch cầm. Đơn giản là Lăng Nguyệt có một tật, chính là thích khoe của, chỉ là vậy thôi.