Chương 5: Gặp Hoàng Bắc Nguyệt.
*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***Nam Dực quốc
Đô thành Lâm Hoài.
Lăng Nguyệt đang nhàm chán đi trên đường phố, nói thật lần đầu tới đây cô cũng bị ngợp vì sự phồn hoa phong phú ở đây, đáng tiếc cô không có tiền a~
Biện pháp duy nhất là kiếm tiền, thứ gì cô cũng không có nhưng không thiếu nhất là đan dược nha~
Khổ nỗi cô không biết đường đi đến nơi đấu giá a! Móe cứ đi đại đi cứ đi thì sẽ thấy.
Lăng Nguyệt cứ thế đi thẳng thêm một lúc thì thấy một đám đông nam nữ đang xúm lại chửi bới đánh đập một tiểu cô nương y phục bẩn thỉu, tóc tai bù xù. Nhìn y phục của đám đông thì có lẽ là con nhà giàu gì đó rồi, quản nhiều làm gì cho mệt.
Lăng Nguyệt định đi tiếp thì nghe được một câu làm cho cô thành công dừng lại
"Hoàng Bắc Nguyệt hôm nay bổn tiểu thư muốn rạch mặt ngươi, nếu mà đã là phế vật còn hủy dung thì sau này mọi người sẽ nói ngươi như thế nào hả?" Một giọng chua ngoa kiêu ngạo vang lên đầy ác liệt.
Lăng Nguyệt nhếch môi cười lạnh đi tới cất lên âm thanh lạnh lẽo thấu xương " Các ngươi có biết mình đang đánh ai không? "
Một cô nương diện mạo thanh tú, y phục vàng chói khinh thường nói " Đánh chính là phế vật Hoàng Bắc Nguyệt, có sao không? "
" Vậy các ngươi không biết rằng đánh, sỉ nhục hoàng tộc là tội chém đầu không?" Lăng Nguyệt lạnh lẽo nói, đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt, đỡ cô đứng dậy. Hoàng Bắc Nguyệt thấy có người giúp đỡ mình thì có chút vừa vui vừa sợ, vui vì có người giúp mình, sợ là người đó có thể bị mình liên lụy.
"...... Hoàng tộc? Ha ha ha một tên là trò cười cho Bắc Nguyệt Hoàng Triều, là một đứa thân phận còn thua cả nha hoàn mà xứng với hai từ Hoàng Tộc sao? Buồn cười." Cô nương đó hơi trầm mặc một lúc rồi cười phá lên nói to, đám người đó cũng cười theo.
Hoàng Bắc Nguyệt cầm tay cô có chút run rẩy, âm thanh khóc thút thít không dám phát ra tiếng, cô cứ cúi gầm mặt, Lăng Nguyệt thấy vậy trong lòng có cái gì là lạ có lẽ có chút đồng tình và thương cảm?
" Không sao đâu, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu." Lăng Nguyệt ôm lấy bả vai Hoàng Bắc Nguyệt cất giọng an ủi, âm thanh có chút lạnh nhưng mà không giấu nổi ôn nhu.
" Tỷ....tỷ...ta ...ta..." Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng nói nhưng không biết nên nói gì.Tại sao một người xa lạ lại xinh đẹp này lại giúp cô, bọn họ không quen biết gì nhau....
" Không cần nói gì nữa, muội muốn nói gì ta đều hiểu, cho nên hãy xem cho kỹ những gì ta sắp làm cho muội." Lăng Nguyệt cao ngạo nói, từ không gian lấy ra một cái trường tiên màu đỏ như máu, thân dây lấp lánh ẩn hiện những viên tinh hạch và đá năng lượng nhỏ nhìn rất đẹp mắt.
Đám đông khi thấy cái dây trường tiên của Lăng Nguyệt thì mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào trường tiên vẻ thèm thuồng, tuy nhiên cũng có vài kẻ sợ hãi mặt trắng bạch vì biết hôm nay e rằng họ sẽ đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
"Muốn cái trường tiên này sao?" Lăng Nguyệt cười lạnh nói, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy, chất chứa một cổ nguy hiểm không báo trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như một thiên thần sa ngã.
"Tất nhiên là muốn rồi, tốt nhất là dâng lên đây cho ta, nếu không bọn ta không khách khí với ngươi, một đứa nhỏ thì làm được cái gì?" Một thanh niên tuấn tú, y phục đỏ chói kiêu ngạo nói.
"Ồ!" Ai khách khí với ai còn chưa chắc nha? Muốn đồ của cô? Dễ thôi tới mà cướp! Ta đây chấp hết.
Càng muốn thì ta càng không cho đấy!