Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 18

Chương 18: Thuần phục.
" Hừ! Câm miệng mà lấy sức, lát nữa kiêu gào cho đã!" Lăng Nguyệt lạnh lùng nhìn Ngũ Độc Cự Mãng, kiêu ngạo nói.

Đáp lại lời của Lăng Nguyệt chính là ngọn lửa màu xanh lam của Ngũ Độc Cự Mãng, Lăng Nguyệt cũng không tránh thoát, cô lạnh lùng nhìn ngọn lửa to dài như một con mãng xà hướng tới cô mà công kích, lúc thấy sắp đến gần cô thì âm thanh lạnh lẽo vang lên

" Thập Phương Hỏa Thuẫn! " Lập tức cả người Lăng Nguyệt được bao bọc trong ngọn lửa màu đỏ như máu của mình. Ngọn lửa của Ngũ Độc Mãng Xà từ khi lửa của Lăng Nguyệt xuất hiện  thì yếu dần đi, dường như là sợ hãi gì đó.

" Huyết Thiên Hỏa??? Ngươi... nhân loại... ngươi..." Làm sao có thể? Vương của các loại hỏa tại sao lại ở trong tay nhân loại trước mặt này? Hỏa của nó chỉ là đứng thứ 3 mà thôi Long Minh chi Hỏa.

Lăng Nguyệt không đáp lại trên tay nhanh chóng kết ấn, âm thanh lạnh lẽo lại vang lên tiếp " Cuồng Long Loạn Vũ! " Lập tức hàng ngàn phong nhận cuồng bạo tấn công bốn phương tứ phía về Ngũ Độc Cự Mãng.

Ngũ Độc Cự Mãng dù kinh ngạc tới đâu cũng áp sự kinh ngạc đó xuống, cuộn trò thân thể lại phòng ngự, tấn công như vậy nó muốn thoát cũng khó a! Nhân loại này... đến tận bây giờ nó mới phát hiện ra... nàng ta quá bí ẩn, quá thâm tàng, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được.

" Tê!!! xì... xì..." Ngũ Độc Cự Mãng đau đớn rống lên, đau quá! thật đau a! mỗi một phong nhận tấn công và người nó, thì như là bị hàng ngàn cây kim đâm vào xương tủy vậy! Có độc!

Kim Mao ở dưới há hóc mồm nhìn lên, má ơi! Còn đáng thương hơn cả nó nữa a! Tấn công như vậy, không chết cũng bị lột da a! May mắn, may mắn cho nó thông minh hơn con rắn kia! A ôi! Đáng sợ quá!!!

Lăng Nguyệt sau khi tấn công Ngũ Độc Cự Mãng thì cũng không chú ý đến nó nữa, nhanh chóng lấy đi Mê Linh Tinh Thảo, trồng vào không gian. Đại công cáo thành!

Lăng Nguyệt quay lại ra hiệu cho Kim Mao lên đây " Mèo vàng lên đây! "

Kim Mao nghe vậy không khỏi khóc ròng trong lòng, tên của nó là Kim Mao chứ không phải là Mèo Vàng! Hơn nữa nó có chỗ nào giống mèo hả? Nó là một con hổ! Hổ biến dị đó! Nhưng mà đó chỉ là nội tâm của Kim Mao, chứ bên ngoài thì... Vẫy đuôi, mắt long lanh, nhìn Lăng Nguyệt nhanh chóng phốc lêи đỉиɦ núi.

Lăng nguyệt bày ra vẻ mặt hài lòng ngồi lên lưng êm ái của Kim Mao, thực ra có chút lạnh, nhưng không sao! Vẫn chịu được, coi như là máy điều hòa đi!

" Ngũ Độc Cự Mãng, ngươi chết chưa vậy? " Lăng Nguyệt hất cằm kiêu ngạo nói, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà! Giờ thì sao? Còn có một hơi tàn.

" Xì... xì... " Ngũ Độc Cự Mãng yếu ớt lên tiếng, nó sắp chết rồi!

" Ai ô! Hình như ta ra tay hơi nặng nhỉ? " Lăng Nguyệt vẻ mặt vô tội nói

"...." Phải nói là! Quá! Nặng! Mới đúng a!!! Ngũ Độc Mãng Xà gào thét trong lòng, nhân loại này sao vô sỉ vậy chứ??

" Ta nói nè! Có thuần phục ta không hả? " Lăng Nguyệt bày ra vẻ ân cần nói.

Ngũ Độc Mãng Xà quay mặt đi, nhất quyết không nhìn Lăng Nguyệt. 

Kim Mao thấy vậy trong lòng không khỏi chửi Ngũ Độc Mãng Xà ngu ngốc! Tiếp theo chính là....

1 lát sau...

" Thuần phục chưa hả! " Lăng Nguyệt hùng hậu lên tiếng, ánh mắt hung thần ác sát nhìn đống thịt bằm à không là rắn bằm.

Ngũ Độc Cự Mãng sau khi từ chối thì được ăn đòn của Lăng Nguyệt đại thần! Bị đánh cho ra thế này luôn, máu me đầy thân, vết thương chồng chất, thịt nhừ ra, không giống thịt bằm thì là gì?

" Thuần... phục... ta...thuần phục..." Ngũ Độc Cự Mãng dùng hết sức hạt gạo còn lại của bản thân lên tiếng, không thuần phục nữa e là nó mà có lên chầu trời a!

" Biết trước là sẽ như vậy, thuần phục trước không phải là được sao? Nhìn nó kìa giống ngươi đó, ăn no đòn rồi mới dẫn  ta  đến đây." Lăng Nguyệt cười tươi nói, tay chỉ vào Kim Mao.

Bị điểm danh Kim Mao khẽ run lên, thời gian bị hành hạ đó là thời gian đen tối nhất đời nó, oai nghi khí thế của nó đâu rồi a!!!

Ngũ Độc Cự Mãng nhìn Kim Mao khẽ nghiến răng, thì ra con Kim Hổ Biến dị đó dẫn hung thần này đến đây hại nó! Hừ! Nó nhất định sau này sẽ hành hạ nó a!!! Cuộc đời tự do của nó, bị con  Kim Hổ Biến dị này hại! Không thể tha thứ!

" Ngũ Độc Cự Mãng, sau này ngươi tên là tiểu Ngũ đi! " Lăng Nguyệt tùy tiện nói, từ không gian kiếm một viên đan dược chữa thương thích hợp với Ngũ Độc Cự Mãng, ném cho nó.

" Vâng..." Tiểu Ngũ gật đầu đáp lại rồi ăn viên đan dược Lăng Nguyệt ném cho, sau đó cả người chìm vào giấc ngủ để chữa thương, Lăng Nguyệt thấy vậy liền thu tiểu Ngũ vào không gian.

" Mèo Vàng, chúng ta đi thôi, ta cần vài thứ độc dược khác nữa, đi nhanh, ta còn muốn về sớm nữa a! " Lăng Nguyệt vỗ vỗ đầu Kim Mao nói.

------------------------- Dãy phân cách ---------------------------

3 ngày sau, tại phủ Trưởng Công Chúa.

Lăng Nguyệt nhảy qua bức tường của Phủ Trưởng Công Chúa, nhanh chóng đi về phía Lưu Vân Các, nơi Bắc Nguyệt ở.

" Ngươi là ai a? " Bỗng có tiếng nói, thanh thoát từ phía sau  vang lên, Lăng Nguyệt quay người lại nhìn, xem là ai đến. Thân hình cao gầy, y phục được may bằng chất liệu tầm thường, mái tóc hồng nhạt được bím lại, khuôn mặt tạm thời coi được, nếu cô nhớ không lầm thì đây là nha hoàn của Bắc Nguyệt, kiêm sau này kẻ phản bội, suy ra đây là một nhân vật phụ bi thảm không kém.

"  Bắc Nguyệt ở đâu? " Lăng Nguyệt cũng có chút hảo cảm với nhân vật này nên nhàn nhạt hỏi.

" Đến gặp tiểu thư? Tiểu thư đang ở trong phòng, ta đưa cô vào." Đông Lăng nghi ngờ hỏi, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lăng Nguyệt. Đi tới Lưu Vân Các, chỉ đường cho Lăng Nguyệt.

" Ừm." Lăng Nguyệt gật đầu đi theo Đông Lăng, cái phủ này ở đâu cô cũng thuộc như lòng bàn tay rồi, bây giờ lại được dẫn đường a!

Mở cửa phòng của Hoàng Bắc Nguyệt ra, Lăng Nguyệt tự nhiên đi vào lên tiếng nói " Bắc Nguyệt! Tuyết Ly ta về rồi đây!Nhanh ra đón ta nào! "

Một tia chớp xoẹt qua trước mặt Lăng Nguyệt rồi nằm gọn trong lòng cô, cảm giác mềm mại, ấm áp truyền đến, không cần biết cũng là ai rồi, từ không gian lấy ra thịt nướng thơm phức đưa cho Tuyết Ly, cô cằn nhằn " Lần nào thấy ta về là cứ đòi ăn! Ngoài ăn, còn làm được cái gì giúp chủ nhân ngươi không hả? "

Tuyết Ly gặm lấy miếng thịt nướng, nhảy về phía cái bàn ăn ngấu nghiến, nghe thấy Lăng Nguyệt nói, liền ngẩn mặt lên, dùng đôi mắt long lạnh ngấn nước nhìn cô, tràn đầy ủy khuất.

Lăng Nguyệt nhìn bản mặt đó của Tuyết Ly, thân mình khẽ đơ ra, tiếp theo đó là hít thở thật sâu, kiềm chế nào, kiềm chế nào... kiềm chế! Kiềm cái óc chế!