Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 16

Chương 16: ĐỘC CÔ NÀY KHÔNG PHẢI ĐỘC CÔ TRƯỚC, HỒNG TRẦN VÃNG SỰ LUẬN GIANG HỒ.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung mang theo Phương Chứng đại sư một đường đi nhanh: "Thái sư thúc, người cùng con đến Thiên Chi Nhai đi, nơi đó rất an toàn." Lệnh Hồ Xung bị Lâm Bình Chi đùa bỡn nửa ngày, trên người đều là miệng vết thương, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

"Được rồi, thương thế của ngươi ra sao?"

"Yên tâm đi Thái sư thúc, một chút thương tích không đáng ngại." Lệnh Hồ Xung cười cười.

Lập tức tăng tốc cước bộ, rất nhanh chạy tới Thiên Chi Nhai.

Lối vào Thiên Chi Nhai, Độc Cô Hành chán đến chết chờ đợi tiếp ứng Lệnh Hồ Xung, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung cùng một lão nhân râu trắng đang đi đến đây.

"Độc Cô huynh đệ!"

"Lệnh Hồ Xung! Ôi chao? Phong tiền bối? !" Độc Cô Hành nhìn lão nhân râu trắng thốt lên.

"Hành tiểu tử, sao ngươi lại ở đây? Phụ thân ngươi sao rồi?"

"Phụ thân tốt lắm, chúng ta trở về nói sau."

Mọi người trở về Thiên Chi Nhai, Độc Cô Cầu Bại gặp được Phong Thanh Dương rất là cao hứng, Lệnh Hồ Xung an bài tốt cho Phương Chứng đại sư, ngẩng đầu tìm kiếm Đông Phương Bất Bại.

"Xung ca!" Nhậm Doanh Doanh từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung mình đầy thương tích, vội vàng chạy tới ôm cánh tay hắn, hỏi thăm thương thế hắn.

"Đông Phương tiểu tử, ngươi cũng ở đây?" Phong Thanh Dương cười nói.

"Lão tiểu tử, ngươi có thể ở đây, ta vì sao không thể?" Dứt lời cùng Phong Thanh Dương nhìn nhau cười.

"Đông Phương cô nương..." Lệnh Hồ Xung thấy Đông Phương Bật Bại đi vào, hoảng hốt rút tay khỏi tay của Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương Bất Bại quay đầu, nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung nói: "Chốc nữa ta sẽ nói Bình Nhất Chỉ cho ngươi một số dược trị ngoại thương, Doanh Doanh, hảo hảo chiếu cố hắn." Dứt lời liền không hề nhìn nữa, lập tức đi về phía Phương Chứng đại sư đang nằm trên giường.

"Lão tiểu tử, Linh Thứu Tự hiện tại ra sao rồi?"

"Bị Lâm Bình Chi hỏa thiêu, ngoại trừ Phương Chứng, những người khác sợ là không một ai may mắn thoát khỏi."

"Quả nhiên, xem ra Lâm Bình Chi đã chiếm được Dịch Cân Kinh." Đông Phương Bất Bại thì thào nói.

"Khụ khụ... Hắn không có được Dịch Cân Kinh." Phương Chứng nằm trên giường nói.

"Không có? Vậy hắn sao có thể từ bỏ?" Mọi người vô cùng khó hiểu.

"Ta đưa cho hắn, chẳng qua là một quyển Kim Cương Kinh. Ta cũng rất kỳ quái, bởi vì ta biết mắt hắn không thể nhìn thấy, liền lấy ra một quyển Kim Cương Kinh muốn qua mặt hắn, kết quả Lâm Bình Chi để hộ pháp trong giáo hắn tới lấy, ta vốn tưởng rằng sẽ bị phát hiện, ai biết, hộ pháp kia nhìn thoáng qua Kim Cương Kinh, cư nhiên nói với Lâm Bình Chi đó thực sự là Dịch Cân Kinh."

Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Hộ pháp kia có phải họ Trương hay không?"

"Phải, Lâm Bình Chi gọi hắn là Trương hộ pháp."

"Chuyện này có thể hiểu được, trước đó vài ngày lúc ta đi Mai Trang, từng cho hắn ăn qua một viên thuốc bình thường, hơn nữa lừa hắn nói là tam thi não thần đan..." Đông Phương Bất Bại cười cười: "Không thể tưởng được tiểu tử này đầu óc lại rất linh hoạt."

"Bất quá, lại nói, Phương Chứng đại sư kinh mạch của ngài làm sao lại..." Lệnh Hồ Xung hỏi.

"Ai, Lâm Bình Chi kia dùng đệ tử trong chùa uy hϊếp ta, ta không thể không tự đoạn kinh mạch..."

"Lâm Bình Chi chết tiệt kia..." Độc Cô Hành nhỏ giọng nói thầm.

Phương Chứng đại sư cười cười nói: "Không ngại, Dịch Cân Kinh có thể tự hành chữa trị kinh mạch, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian. Lão nạp còn phải đa tạ các vị ."

"Ha ha, ta Phong Thanh Dương trước nay chưa từng rời khỏi Hoa Sơn, không thể tưởng được lần đầu tiên xuống núi liền cứu ngươi, còn vừa vặn gặp được Lệnh Hồ Xung, nếu không có hắn, chỉ sợ ta cũng không thể nào cứu được ngươi." Phong Thanh Dương cười nói.

"Thái sư thúc nói đùa." Lệnh Hồ Xung dừng một chút lại nói: "Là Đông Phương cô nương nói, Nhật Nguyệt thần giáo muốn tấn công Linh Thứu Tự, mặc dù không bảo toàn được Linh Thứu Tự, nhưng may mắn có thể cứu được đại sư."

"Đông Phương thí chủ..."

"Đại sư không cần phải đa tạ, ngươi đưa Lưu Ly Tâm chữa trị cho ta, ta dĩ nhiên sẽ không vong ân phụ nghĩa."

"Ai, nhớ ngày ấy, ngươi từng vì Lệnh Hồ thiếu hiệp, cam nguyện lưu lại bổn tự nghe kinh mười năm..."

"Chuyện quá khứ xin đại sư không cần nhắc lại." Đông Phương Bất Bại đánh gãy lời nói của Phương Chứng "Lâm Bình Chi càng ngày càng càn rỡ, hơn nữa, còn cấu kết với Nhạc Bất Quần, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ..."

"Lâm Bình Chi ngoại trừ tu luyện Hấp Tinh đại pháp, còn luyện Quỳ Hoa bảo điển, tuy nói chỉ là bản thiếu, nhưng uy lực cũng tuyệt đối không thể xem thường." Độc Cô Cầu Bại trầm tư trong chốc lát nói.

"Quỳ Hoa bảo điển? Thảo nào, lúc ta thấy hắn cùng với Lệnh Hồ tiểu nhi so chiêu, thân pháp cực kỳ quỷ dị mơ hồ, nguyên lai đúng là Quỳ Hoa bảo điển." Nói xong, Phong Thanh Dương lại nhìn Đông Phương Bất Bại, "Thân pháp cũng tương tự như ngươi, nói như thế, Đông Phương tiểu tử, ngươi cũng tu luyện Quỳ Hoa bảo điển đã lâu, trách không được ta đánh không lại ngươi."

"Phong Thanh Dương ngươi không cần tiếp tục vô nghĩa, Đông Phương là đồ nhi của ta, Quỳ Hoa bảo điển là tuyệt học của Nhật Nguyệt thần giáo ta, nàng đương nhiên tu luyện là Quỳ Hoa bảo điển." Độc Cô Cầu Bại giống như thấy kẻ ngốc liếc nhìn Phong Thanh dương.

"Ha ha ha, Độc Cô huynh, vậy sao ngươi không tu luyện?" Phong Thanh Dương cười to.

"Phong tiền bối, ta cũng thực buồn bực! Phụ thân rõ ràng muốn tu luyện! Bằng không làm sao có thể không cưới vợ sinh con ngược lại đi nhặt ta! !" Độc Cô Hành ngồi một bên hô to.

"Cái kia... Thái sư thúc, vì sao... Người xưng Độc Cô tiền bối..." Lệnh Hồ Xung nghe được Phong Thanh Dương xưng Độc Cô Cầu Bại là Độc Cô huynh, trong lòng rất khó hiểu, Phong Thanh dương tuổi tác so với Độc Cô Cầu Bại lớn hơn nhiều lắm: "Còn có a... Độc Cô huynh đệ, ngươi... Là do Độc Cô tiền bối nhặt được ? ? Tại sao chưa từng nghe ngươi nói quá?"

Độc Cô Hành trừng mắt liếc Lệnh Hồ Xung một cái nói: "Chẳng lẽ ta phải mỗi ngày kêu to 'ta là nhặt được ta là nhặt được' sao..."

Mọi người cười ha ha, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng hơi mỉm cười.

"Này thôi... Hắn bối phận cao hơn ta nhiều lắm, Độc Cô Cửu Kiếm là do hắn truyền cho ta, cũng coi như là sư phụ ta. Nhưng tuổi tác của ta lại lớn hơn hắn..." Phong Thanh Dương có chút không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.

"Chúng ta hai người nhất kiến như cố, cho nên liền kết làm huynh đệ, vốn ta muốn xưng hắn vi huynh, nhưng hắn sống chết không chịu, vì vậy ta cũng chỉ đành làm huynh trưởng ." Độc Cô Cầu Bại thay Phong Thanh Dương giải thích, dừng một chút lại nói: "Độc Cô Cửu Kiếm cũng không phải do ta sáng chế, mà là của một vị Độc cô tiền bối khác thời đầu Tống Mạt truyền lại, hắn họ Độc Cô, tên Khang, được xưng là kiếm ma Độc Cô Cầu Bại. Ta chẳng qua vì ngưỡng mộ hắn, cho nên mới đổi tên thành Độc Cô Cầu Bại, tên thật của ta là Độc Cô Hồng, xem như đời sau của Độc Cô tiền bối, cơ duyên xảo hợp tu luyện được Độc Cô Cửu Kiếm."

"Nhật nguyệt thần giáo, kỳ thật đời trước chính là Minh Giáo những năm đầu nhà Minh, năm đó giáo chủ Trương Vô Kỵ cùng quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn quy ẩn sơn lâm, sau đó không lâu giang hồ liền xuất hiện một kẻ võ công cao cường tên là Đoạn Tử Vũ muốn thảo phạt Minh giáo, cũng đánh bại Trương Vô Kỵ, không ai biết hắn lai lịch thế nào, chỉ biết hắn là truyền nhân thứ nhất của Độc Cô Cầu Bại, hơn nữa, Đoạn Tử Vũ này từng chưởng quản Hoa Sơn phái một khoảng thời gian."

"Hoa sơn?" Lệnh Hồ Xung mở to hai mắt nhìn.

Độc Cô Cầu Bại cười cười, tiếp tục nói: "Đúng vậy, Đoạn Tử Vũ mặc dù từng làm chưởng môn Hoa Sơn, nhưng cũng không tính thực sự là môn nhân Hoa Sơn, mà do ở giai đoạn chưởng môn đời trước, được một trưởng lão Hoa Sơn từ trên giang hồ mời đến, Đoạn Tử Vũ chính là ngọn nguồn của kiếm tông. Mà Phong Thanh dương chính là đệ tử đứng đầu Hoa Sơn khi đó. Không biết vì sao, Độc Cô cửu Kiếm lại không truyền cho Phong Thanh Dương, chỉ truyền Lăng Ba Vi Bộ cùng Đẩu Chuyển Tinh Di, rồi sau đó Đoạn Tử vũ thoái ẩn giang hồ, Hoa Sơn phái chia làm hai phái Kiếm Tông và Khí Tông, một ngày, Khí Tông thừa dịp Phong Thanh Dương ra ngoài, liền tiêu diệt Kiếm Tông, Phong Thanh Dương vì vậy cũng rời khỏi Hoa Sơn phái, từ đó về sau một mình cư ngụ phía sau núi. Một lần ra ngoài tình cờ cùng ta tương ngộ, chúng ta quen biết chỉ hận gặp nhau trễ, sau khi ta biết sư phụ của hắn là truyền nhân của Độc Cô tiền bối, liền đem Độc Cô Cửu Kiếm truyền thụ cho hắn, từ đó, hắn không bao giờ xuống núi, chúng ta cũng không còn cơ hội gặp mặt."

Nhắc tới chuyện cũ trước kia, mọi người không khỏi trong lòng ồ lên, nguyên lai, lại có chuyện như vậy.

"Độc Cô tiền bối, kia, ngài vì sao lại trở thành giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo?" Lệnh Hồ Xung tò mò hỏi.

"Ha ha, chuyện này kể ra rất dài, Quỳ Hoa Bảo Điển không biết là do ai sáng chế, chỉ biết công pháp này vốn ở trong hoàng cung Đại Lý. Thời Nam Tống sau khi quân Mông Cổ tiêu diệt Đại Lý, Quỳ Hoa Bảo Điển bị đoạt, từ đó ẩn sâu trong hoàng cung. Đến lúc Nguyên Mạt khi Thái tổ Đại Minh bắc phạt Mông Nguyên, Nguyên Thuận Đế hốt hoảng bỏ trốn, Quỳ Hoa Bảo Điển lại không được mang đi, bị Chu Nguyên Chương lấy được. Chu Nguyên Chương chép ra một bản đem dâng cho giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, mà bản chính để lưu lại trong cung. Sau khi Trương Vô Kỵ bị Đoạn Tử Vũ đánh bại thì Minh Giáo cũng bắt đầu tan rã, công pháp này bị lạc đến Thiếu Lâm Tự..."

"Rồi sau đó Lâm Chấn Nam đem Quỳ Hoa bảo điển đổi tên thành Tịch Tà kiếm pháp?" Lệnh Hồ Xung hỏi.

"Đúng vậy, chỉ là Quỳ Hoa bảo điển trong tay Lâm Chấn Nam cũng không đầy đủ, Tịch Tà kiếm phái, chẳng qua là một bản thiếu của Quỳ Hoa bảo điển." Ngừng lại một chút, Độc Cô Cầu Bại tiếp tục nói: "Gia phụ Độc Cô Phong, năm đó ở trong cung nhậm chức binh bộ thượng thư, cơ duyên xảo hợp có được Quỳ Hoa bảo điển, cũng biết được công pháp này nữ tử luyện tất thành, nam tử luyện, tất trước tự cung. Bởi vì công pháp quá mức âm độc, gia phụ vẫn chưa tu luyện, đến khi gia phụ ở trong cung bị vu oan hãm hại, bất đắc dĩ rời khỏi hoàng cung đi tới Hắc Mộc Nhai, bằng vào can đảm hơn người cùng công lực không tầm thường, lên làm giáo chủ Minh Giáo, đổi tên thành Nhật Nguyệt Thần Giáo, từ đó chậm rãi bồi dưỡng thế lực của mình. Sau đó, người quen biết nương ta, là một nữ đệ tử của Hoa Sơn phái, hai người lưỡng tình tương duyệt. Một năm sau bị người khác phát hiện, nương ta liền bị trưởng lão phái Hoa Sơn nhốt lại, nương lúc ấy đang hoài ta, liều chết trốn trở về Hắc Mộc Nhai, đáng tiếc, ngày đó sinh ta, Hoa Sơn phái cùng các môn phái khác tấn công Hắc Mộc Nhai, cha ta mặc dù đã dẫn giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo đánh lui các môn phái, nhưng nương ta đã..."

Nói tới đây, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, hảo hảo một gia đình, vì cái gọi là chính phái, vì cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, liền bị hủy như vậy...

"Lại nói tiếp, thật đúng là trùng hợp a phụ thân, không thể tưởng được Lệnh Hồ tiểu tử này lại cùng Đông Phương dây dưa với nhau, một kẻ là đại đệ tử Hoa Sơn phái, một người lại là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo...." Độc Cô Hành nhìn Lệnh Hồ Xung, lại nhìn Đông Phương Bất Bại nói.

"Hành nhi!" Độc cô Cầu Bại trừng mắt nhìn Độc Cô Hành.

"Độc Cô Hành, ngươi không nói lời nào không có ai nghĩ ngươi câm đâu!" Đông Phương Bất Bại lườm Độc Cô Hành, Độc Cô Hành cắn cắn đầu lưỡi, cũng ý thức được mình nói sai lầm rồi.

Nhậm Doanh Doanh trong lòng rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Lệnh Hồ Xung, mà Lệnh Hồ Xung lại xấu hổ nhìn Đông Phương Bất Bại, vừa muốn lên tiếng, chợt nghe Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói: "Sư phụ, người vẫn nên kể tiếp đi, mọi người vẫn đang chờ nghe đây."

Độc Cô Cầu Bại trong lòng cũng thầm nói, Đông Phương đồ nhi này của ta cùng với Lệnh Hồ Xung kia, thật giống với phụ mẫu ta...Khụ một tiếng nói tiếp: "Sau khi nương mất, gia phụ cực kỳ bi thương, vì thế, năm ta mười lăm tuổi, ta lưu lại giáo, mà gia phụ dẫn dắt mười trưởng lão trong giáo tấn công Hoa sơn, thề phải báo thù cho nương ta, đáng tiếc, ngũ nhạc kiếm phái kia miệng nói danh môn chính phái, lại âm thầm sử dụng quỷ kế ti bỉ vô sỉ vây khốn mười đại trưởng lão ở Tư Quá Nhai đến chết! Gia phụ bản thân bị trọng thương, trốn trở về Hắc Mộc Nhai."

"Gia phụ thương thế quá nặng, không lâu sau liền ôm hận mà chết. Trước lúc lâm chung, đem Quỳ Hoa bảo điển giao cho ta, cũng nhắc nhở ta nhất định phải báo thù. Ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không tu luyện, chỉ tham khảo thủ pháp lấy châm làm kiếm trong đó, đề cao tốc độ. Chớp mắt đã qua mười năm, trong mười năm, ta không ngừng tu luyện, không ngừng đề cao thực lực của chính mình, rốt cuộc, đạt được khó cầu một lần bại. Trong mười năm kia, ta không chỉ phát hiện ra Thiên Chi Nhai này, còn nhặt được một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ta đặt tên cho nó là Độc Cô Hành. Đáng tiếc Hành Nhi trời sinh ngu dốt, cốt cách cùng kinh mạch ngay cả người thường cũng không bằng, dạy mười chiêu thậm chí hai chiêu cũng không thể thi triển. Cả Bình Nhất Chỉ cũng nói nó không thích hợp luyện võ, vì thế ta liền để nó lưu lại Thiên Chi Nhai, tự mình tiếp tục xuất ngoại tu hành. Vài năm sau, ta nhất thời động lòng trắc ẩn thu lưu Nhậm Ngã Hành tên tặc tử kia, do đó mới tạo thành hậu hoạn. Năm Hành Nhi mười hai tuổi, ta vô tình cứu Đông Phương năm ấy mười lăm tuổi, phát hiện nàng là kỳ tài luyện võ, đáng tiếc lại là thân nữ nhi. Bất quá, nàng nói nàng vì trở thành cường giả, có thể làm nam tử cả đời, mà ta cũng nghĩ tới bộ Quỳ Hoa bảo điển kia, vì thế liền mang nàng về Hắc Mộc Nhai, ngày ngày cùng ta luyện võ tu hành. Sau lại, Nhậm Ngã Hành thừa dịp ta bế quan đánh ta rơi xuống vách núi, cướp ngôi vị giáo chủ."

"Rốt cuộc nói xong , chuyện quá khứ, đặt ở trong lòng ta, đã thật lâu ." Độc Cô Cầu Bại uống một ngụm, cảm giác trong lòng lập tức thư thái hơn rất nhiều.