Chương 14: TỰ CỔ ĐA TÌNH THƯỜNG LY BIỆT, TỪ BIỆT VÌ VẬY THÀNH VĨNH QUYẾT.
Thiên Chi Nhai, Đông Phương Bất Bại rốt cuộc tỉnh lại, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung vẫn luôn canh giữ bên giường mình, trong lòng không biết là vui mừng hay phiền muộn, cảm nhận được tay hắn gắt gao nắm chặt tay mình, không khỏi nhẹ nhàng giật giật."Đông Phương cô nương, cô tỉnh rồi? ! Cảm giác có chỗ nào không tốt hay không?" Lệnh Hồ Xung lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng thương tiếc.
"Tốt hơn nhiều, sư phụ ta đâu?" Đông Phương Bất Bại hỏi, đồng thời rút tay ra, tránh đi ánh mắt Lệnh Hồ Xung.
"Đồ nhi, ngươi đã tỉnh." Nghe tiếng nói chuyện, Độc Cô Cầu Bại đẩy cửa đi vào.
"Ân, sư phụ." Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, Lệnh Hồ Xung vươn tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng một tay đẩy ra.
"Đồ nhi, ngươi miễn cưỡng vận công, khiến nội lực không còn kinh mạch bị thương tổn, ngươi..."
"Sư phụ con biết, sau này, con không thể tiếp tục tu luyện Quỳ Hoa bảo điển..." Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói.
"Đông Phương cô nương, ta cái gì cũng đã biết, cô nếu không phải vì ta..."
"Thôi, ta có thể sống lâu hai năm, vậy là đủ rồi." Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười: "Sư phụ, Doanh Doanh cùng Độc Cô Hành sao rồi?"
"Nàng vô sự, Bình Nhất Chỉ đã giải độc cho nàng, tin tưởng rất nhanh có thể tỉnh lại. Hành nhi thân mình rất khỏe mạnh, đã sớm sinh long hoạt hổ ."
"Vậy là tốt rồi, ở trong phòng thực rất buồn chán, con muốn ra ngoài một chút." Nói xong, Đông Phương Bất Bại đứng dậy muốn xuống giường.
"Đông Phương cô nương, ta... đi cùng cô." Lệnh Hồ Xung đứng lên, hai chân lại nhất thời chết lặng.
Độc Cô Hành tựa vào cạnh cửa, miệng ngậm một cây cỏ dại, nhìn Lệnh Hồ Xung nói: "Ngươi cũng thật quản nhiều chuyện a..."
"Đông Phương cô nương..."
"Ngươi nếu muốn đi theo, cứ việc đi." Đông Phương Bất Bại nói, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài.
Lệnh Hồ Xung vỗ vỗ hai chân tê dại, đứng lên đi theo ra ngoài.
"Uy... Lệnh Hồ Xung!"
"Hành nhi, thôi đi, chuyện của bọn họ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
"Phụ thân, con..."
"Con không phải là thích Đông Phương sao? Hữu duyên, thì sẽ cùng một chỗ, vô duyên, chung quy vẫn không phải của con."
Độc Cô Hành nhìn hai người càng lúc càng xa, thở dài.
"Đông Phương cô nương, thực xin lỗi, ta..."
"Không cần lại nói câu này, lâu như vậy, ngươi cho rằng ta oán trách ngươi sao?" Đông Phương Bất Bại cười cười, xoay người đối mặt với Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ Xung, đã qua, cứ để cho nó qua đi, không cần canh cánh trong lòng."
"Đông Phương cô nương, ta... Chúng ta..." Lệnh Hồ Xung nhìn Đông Phương Bất Bại, hắn muốn nói, chúng ta còn có thể ở bên nhau hay không, nhưng đến bên miệng, lại không biết nên nói thế nào.
"Chúng ta thế nào? Chẳng lẽ, ngươi muốn nói chúng ta ở cùng một chỗ hay sao?" Đông Phương Bất Bại mỉm cười, lạnh nhạt giống như không hề có quan hệ gì với nàng.
"Có thể chứ?" Lệnh Hồ Xung cẩn thận hỏi.
"Ngươi muốn ta cùng ngươi luyện kiếm so chiêu sao?" Nhìn bộ dáng của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại một trận buồn cười: "Ngươi xem ta hiện tại nội lực hoàn toàn biến mất, đánh không lại ngươi?"
"Đông Phương cô nương, ta... Ta nói thật ..."
"Ta cũng rất nghiêm túc." Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng ánh mắt Lệnh Hồ Xung: "Ta nói rồi, có những hiểu lầm, bỏ lỡ, chính là cả đời."
"Ta biết là ta hiểu lầm cô, là lỗi của ta..."
"Không có đúng hay sai, cho dù hiểu lầm được hóa giải, có vài thứ, cũng đã không còn tồn tại , rốt cuộc vẫn không thể quay về như xưa." Đông Phương Bất Bại không quên được hắn, cũng không quên được hắn quyết tuyệt, đó là nỗi đau như thế nào, khắc cốt, khắc sâu trong lòng.
"Đông Phương cô nương... Thật sự, không thể trở về như trước được sao? Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Lệnh Hồ Xung cảm thấy đau xót, rốt cuộc, trở về không được sao?
"Hiện tại không tốt sao? Cần gì phải giống như trước, trở lại chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp."
Đông Phương Bất Bại trong lòng làm sao không đau, từ ngày bọn họ đoạn tuyệt, nỗi đau của nàng chưa bao giờ dịu đi, sống một ngày lại đau một ngày.
"Doanh Doanh nàng ấy đối với ngươi tốt lắm, ngươi cũng sống rất tốt, tội gì, lại đến dây dưa với ta."
"Ta hiểu lầm cô, một khắc kia đâm cô bị thương, lòng của ta cũng đã chết, ta thú Doanh Doanh, chỉ vì nàng đối xử với ta rất tốt..."
"Ta đối với ngươi không tốt sao? Vô luận ngươi như thế nào hiểu lầm ta, ta đối với ngươi tốt, chẳng lẽ đều là giả sao?" Đông Phương Bất Bại đau không phải vì hắn hiểu lầm, đau là vì hắn đem những gì nàng đối tốt với hắn toàn bộ đều phủ quyết.
"Hiện đang nói cái gì cũng vô ích, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ." Đông Phương Bất Bại cười khổ.
"Từ lúc ta biết rõ chân tướng, ta chưa từng có một ngày sống tốt, cô vì ta trả giá nhiều như vậy..." Lệnh Hồ Xung khóe mắt đã ướŧ áŧ, hắn chỉ muốn, đối mặt với người xưa, kể ra hối hận cùng tưởng niệm trong lòng.
"Nếu như ngươi không biết chân tướng, ngươi vẫn như cũ sẽ cùng Doanh Doanh sống hạnh phúc bên nhau, xem như ta chưa bao giờ xuất hiện. Ngươi đối với ta, là áy náy sao? Cảm thấy thiếu nợ ta?" Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nhìn Lệnh Hồ Xung: "Ta không cần ngươi áy náy, không cần ngươi hối hận, ta cái gì cũng không cần."
Dứt lời, xoay người muốn rời khỏi.
Lệnh Hồ Xung cầm lấy tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ta hối vì mình đã tổn thương cô nhiều như vậy, ta hận vì mình đã phụ cô, ta áy náy không phải vì thấy nợ cô, mà là vì không biết hảo hảo quý trọng cô. Ta..." Nước mắt theo hai má chảy xuống trên mặt Đông Phương Bất Bại, có những lời, hắn rốt cuộc khống chế không được:"Đông Phương cô nương, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm trái tâm ý của mình, lòng của ta, cũng vô pháp làm trái, ta biết ta đối với cô là yêu, ta... Ta yêu cô, từ đầu tới cuối đều yêu cô, khi đâm cô một kiếm, giống như tự đâm vào tim ta, ta vô số lần hỏi chính mình, vì sao cô lại là Đông Phương Bất Bại, vì sao cô không thể buông tha cho thiên thu bá nghiệp..."
Đông Phương Bất Bại cảm thụ được tiếng tim đập của Lệnh Hồ Xung, nghe hắn nói mỗi một câu, nghe được hắn nói hắn yêu nàng, nước mắt cuối cùng khống chế không được, thấm ướt vạt áo hắn, nhưng vẫn là, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
"Lệnh Hồ Xung, ta từng hỏi qua ngươi hai lần, ta cỡ nào muốn nghe ngươi chính miệng nói với ta ngươi yêu ta, nhưng sự quyết tuyệt của ngươi, nói cho ta đáp án. Lòng của ta, từ nay về sau không hề có tình yêu ..." Đông Phương Bất Bại rơi lệ nhìn Lệnh Hồ Xung, nhớ tới khoảnh khắc từ biệt cuối cùng kia, ngày ấy, nàng thật sâu nhìn hắn, như vậy không rời, như vậy lưu luyến, giống như muốn đem hắn vĩnh viễn khắc ở trong lòng.
"Lúc muốn nghe, nghe không được, hiện tại ngươi lại nói cho ta biết, ngươi yêu ta, nực cười cỡ nào..." Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, lệ rơi đầy mặt vẫn như cũ mỉm cười.
"Vì sao ta lại là Đông Phương Bất Bại? Ngươi hỏi qua ta sao? Ngươi từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không buông tha cho thiên thu bá nghiệp nhất thống giang hồ sao? Nếu ngươi hỏi ta, thiên thu bá nghiệp, với ta mà nói không là gì cả..."
"Nói ta phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ các ngươi đã từng đối xử tử tế với ta hay chưa, ngay cả ngươi cũng giống như bọn họ. Ngươi không hỏi ta có nguyện ý hay không, cũng không hỏi ta vì sao, chưa từng tin tưởng ta, Lệnh Hồ Xung, đây là cách ngươi yêu sao?"
"Đông Phương cô nương... Thực xin lỗi... Cô muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta... Thực xin lỗi..." Lệnh Hồ Xung trong lòng đau đớn giống như bị đao cắt.
"Ta cho tới bây giờ, đều chưa từng trách ngươi, làm sao có tha thứ. Quá khứ, hãy cứ để nó theo gió vĩnh viễn biến mất đi." Đông Phương Bất Bại nhẹ vỗ về mặt hắn: "Lệnh Hồ Xung, giờ khắc này, ta biết ngươi có yêu ta là đủ rồi, cái gì cũng không quan trọng...." Nhón chân đặt lên môi Lệnh Hồ Xung một cái phớt hôn, giống như lần đó hai người chia ly: "Yêu cũng được, hận cũng thế, Lệnh Hồ Xung, ân oán giữa chúng ta, dừng tại đây. " Nhẹ nhàng đẩy Lệnh Hồ Xung ra, Đông Phương Bất Bại khóe mắt ngấn lệ mỉm cười, không quay đầu lại xoay người rời đi.
Lệnh Hồ Xung đứng ở tại chỗ, trên môi còn lưu lại hương vị của nàng: "Ân oán giữa chúng ta, dừng tại đây." Lời của nàng vang vọng trong đầu hắn, đâm sâu vào tim hắn, nhả không ra, nuốt không xuống, cứ uất nghẹn ở trong đáy lòng, đau khổ như vậy, bi thống như vậy...
"Xung ca..." Nhậm Doanh Doanh tỉnh lại ra khỏi phòng, vừa vặn nghe thấy được những gì hai người đã nói, lúc Lệnh Hồ Xung nói với Đông Phương Bất Bại "ta yêu cô", lòng của nàng, lập tức trống rỗng, nàng thà rằng tối nay chưa tỉnh lại, nàng thà rằng không cần trái tim này, tình nguyện không nhận phần ân tình này, tình nguyện chính mình một năm trước chết đi...
"Đông Phương cô nương... A a a a..." Lệnh Hồ Xung quỳ rạp xuống đất, vì sao hắn lại không sớm nói với nàng, vì sao hắn lại làm trái với tâm ý của mình, hắn cúi đầu khóc nấc, mỗi một câu của Đông Phương Bất Bại, mỗi một giọt nước mắt, liền cứ như vậy khắc vào lòng hắn.
Đông Phương Bất Bại trở lại phòng, môi đã bị chính mình cắn chảy ra máu tươi, lại vẫn khổ sở rơi lệ, vì sao đến giờ mới nói cho ta biết ngươi yêu ta, ta đã cố gắng khắc chế chính mình, vì sao ngươi muốn lần nữa ... Chúng ta không có khả năng , rốt cuộc trở về không được, Lệnh Hồ Xung, chúng ta không bao giờ có quan hệ gì nữa, hãy quên ta đi...
Ba người, ba bức chân dung, ba loại nước mắt, đều đồng dạng đau triệt tâm can.
Nếu mất đi là khổ, ngươi có sợ trả giá hay không? Nếu trầm luân là khổ, ngươi còn muốn truy tìm hạnh phúc hay không? Nếu mê loạn là khổ, nên bắt đầu hay vẫn là chấm dứt? Nếu theo đuổi là khổ, nên từ bỏ hay vẫn một mực khăng khăng?
Nếu chia lìa là khổ, ngươi muốn đem khổ tỏ bày với ai? Nếu hứa hẹn là khổ, chân tình liệu có nên biểu lộ? Nếu cuồng dại là khổ, có lẽ yêu là một hồi sai lầm? Nếu yêu nhau là khổ, nếu khó quên là khổ, trên đời chân tình lại ở nơi đâu? Thật nhiều sự tình luôn luôn phải đến sau này mới có thể nhìn rõ, nhưng khi đó đã không còn biết đường nào quay về.