Đồng Tâm

Chương 02: Bạn giường

Tiếng thở gấp, tiếng rêи ɾỉ phóng đãng, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước ọp ẹp do dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra... Thanh âm vang lên hết đợt này tới đợt khác, quanh quẩn trong không gian tuy rộng rãi nhưng lại bịt kín này.

Tuy rằng bãi đỗ xe ngầm tương đối hẻo lánh, nhưng nếu thật sự có người tới gần vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ rêи ɾỉ, càng có thể nhìn thấy rõ ràng chấn động lên xuống có quy luật của chiếc xe.

Còn may là hiệu quả cách âm trong xe khá tốt, bằng không tiếng kêu của Đồng Tâm khẳng định đã truyền tới khu vực có người đi lại ở phía xa kia.

"Que ngừa thai lúc trước em cấy vào hình như bây giờ đã đến hạn rồi đúng không?"

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ giữa háng càng thêm căng chặt, Bạch Tấn mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đồng Tâm, thở dốc mà đặt câu hỏi.

"Ân... không có việc gì... còn chưa có lấy ra... bắn đi... sẽ không mang thai..."

"Thật ra anh lại hy vọng em có thể mang thai."

Từ trong cổ họng đè thấp giọng mà nói một câu như vậy, thấy Thu Đồng Tâm mặt ửng hồng, bởi vì không nghe rõ mà nghi hoặc nhìn mình, Bạch Tấn lại nắm chặt eo cô nhanh chóng đâm thọc vào thêm mấy chục cái, đem tất cả hạt giống lửa nóng phun vào trong cơ thể cô.

"Ha..a a.." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới đến chổ sâu trong hoa huyệt, toàn bộ nửa người dưới của Thu Đồng Tâm run run một chút, cô há miệng thở hổn hển, đồng thời đạt tới cao trào cùng hắn.

"Quả thực... vẫn là... không mang bao thoải mái hơn..."

Vẫn giữ nguyên tư thế hạ thể kết hợp, Bạch Tấn ôm Đồng Tâm hoà hoãn hô hấp một chút, bỗng nhiên lại nói:

"Lúc làm với người khác em cũng không dùng bao sao? Không tính tới việc không mang thai, em cũng không sợ nhiễm bệnh?"

Hắn nhớ rõ ràng cô cấy cái que kia vào có thể tránh thai ba năm, làm như vậy còn không phải vì để tiện cho việc thông đồng với đàn ông hay sao?

"Sao? Ghét bỏ em? Sợ em nhiễm bệnh lây cho anh?"

Đồng Tâm duỗi một tay nhéo cằm Bạch Tấn, vẻ mặt là một bộ dáng lưu manh nhướng mày với hắn:

"Người khác sao có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này của anh."

"Chúng ta đây..."

Do dự một chút, Bạch Tấn vẫn mở miệng nói:

"Chúng ta đổi loại quan hệ đi."

"Anh không muốn lên giường với em nữa? Nhanh như vậy?"

"Không phải. Anh muốn nói, không làm bạn giường nữa, chúng ta làm người yêu đi."

Thu Đồng Tâm mở to mắt nhìn hắn giống như quái vật: "Anh không có bệnh chứ? Anh không biết nhà họ Thu chúng em sẽ không yêu đương sao?"

"Anh ba em cũng đã có bạn gái rồi."

"Anh ấy cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, chờ xem, tụ không được bao lâu rồi sẽ tan thôi. Đức hạnh của anh ấy em còn không biết sao."

"Vậy em có muốn hứng thú nhất thời với anh không?"

"Thôi đi, muốn hứng thú cũng không phải với anh. Em còn không hiểu anh sao, so với anh ba của em chỉ có hơn chứ không kém."

"Em đây là có thành kiến với anh!"

"Có sao?" Thu Đồng Tâm tỉ mỉ mà đánh giá người đàn ông trước mặt một lần nữa, "Em nói anh... tại sao đột nhiên sẽ... Má ơi! Không phải là anh yêu em chứ?"

Thu Đồng Tâm bộ dáng giống như nhìn thấy quỷ, lui lui về phía sau: "Em không có hạ cổ anh nha. Em thấy anh cũng không có mù."

Nhìn động tác kịch liệt của cô gái cả người trần trụi này làm cho hai luồng trắng bóng trước ngực không ngừng lay động, Bạch Tấn nhịn không được hầu kết lăn lộn một chút, thanh âm khàn khàn nói: "Nếu anh nói phải thì sao?"

"Thôi đi, anh chơi với ai không tốt lại tới chơi với em?" Thu Đồng Tâm liếc hắn bĩu môi, "Lão Bạch, hai ta là giao tình cùng nhau lớn lên, anh cũng đừng có chơi cái trò thật lòng với em."

Bạch Tấn vô lực mà kéo kéo khoé miệng, trầm mặc hai giây mới lại nói:

"Lần trước anh đi thăm em trở về, không lâu sau anh lại đi Anh một lần nữa, cố ý đi thăm em."

"Cho nên?"

"Anh ở cái khách sạn cạnh sân bay, nhìn thấy em và người đàn ông kia đi thuê phòng, người kia mặc đồng phục."

"Đồng phục?" Thu Đồng Tâm nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng bừng tỉnh, "Anh nói là đồng phục cơ trưởng? Đó chính là người vừa rồi em nói với anh đấy, người Hoa hàng to xài ngon. Không đúng, là người Hoa hàng to nhưng xài không ngon. Hắn cư nhiên lại là xử nam, quả thật là đổi mới hiểu biết của em đối với những người hàng không dân dụng bọn họ, soái như vậy thế nhưng..."

"Anh ghen tị." Bạch Tấn mặt không biểu tình mà đánh gãy lời cô, "Lúc ấy thấy hai người hôn nhau trên hành lang, anh thật khó chịu. Cho nên anh đã không chào hỏi em liền trở về. Hiện tại em mới vừa làm với anh xong vậy mà còn nhắc đến hắn trước mặt anh, anh càng khó chịu."

"Cho nên?"

"Cho nên, em không phải hỏi anh có phải yêu em hay không sao? Em tự phán đoán đi."

Thu Đồng Tâm vội vàng duỗi tay sờ trán mình, sau đó lại sờ sờ trán Bạch Tấn :

"Đều không có việc gì nha, không phải phát sốt, cũng không phải đang nằm mơ, con mẹ nó em gặp quỷ rồi."

Bạch Tấn quả thật là bị cô chọc cho giận mà cười: "Anh đang thổ lộ với em, em có thể nghiêm túc một chút hay không?"

Thu Đồng Tâm cũng rất là bất đắc dĩ mà nhìn hắn: "Đại ca, anh cũng phải cho em chút thời gian để phản ứng chứ? Anh nói đi, anh là một tay ăn chơi trong vạn bụi hoa, còn em là một tra nữ rút điếu vô tình*, ngoài làm bạn giường thì còn có thể làm gì? Anh yêu em? Em đây thà tình nguyện tin tưởng heo mẹ sẽ leo cây."

*Rút điếu vô tình: điếu là dươиɠ ѵậŧ ấy. Ý nói sau khi quan hệ xong là không có tình cảm gì nữa.

Đón nhận ánh mắt thâm thuý của Bạch Tấn, Thu Đồng Tâm phiền não mà xoa xoa tóc, giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại cười nói: "Nếu không, hai ta đánh cuộc?"

"Đánh cuộc gì?"

Anh vừa rồi không phải nói anh ba em đang có bạn gái sao? Vậy đánh cuộc anh ấy đi! Nếu anh ấy và cô bạn gái kia chia tay, vậy thì coi như hôm nay anh chưa nói gì. Nếu hai người bọn họ thật sự ở bên nhau lâu dài, em đây có thể thử đổi loại quan hệ với anh."

"Lâu dài này của em cũng quá dài đi? Không bằng giới hạn thời gian?"

"Dựa vào hiểu biết của em đối với Tiểu Bạch nhà chúng ta...nửa năm đi. Nếu nửa năm anh ấy vẫn không chia tay, em coi như anh ấy đã gặp được chân ái. Em cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng tin tưởng cái thứ gọi là tình yêu này vẫn có khả năng xuất hiện ở Thu gia chúng em."

"Được, nếu nửa năm sau Thu Dật Bạch với bạn gái hắn còn ở bên nhau thì em phải làm người yêu của anh."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tấn, Thu Đồng Tâm nhịn không được lại suy tư trong lòng một lần nữa, có phải nên đem gia hoả này tìm bác sĩ khám không? Khẳng định là đầu óc hư rồi.

Vừa thấy biểu tình kia của cô Bạch Tấn liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. Cánh tay dài duỗi ra kéo cô vào trong l*иg ngực, bàn tay xoa nắn hai hạt anh đào có chút sưng đỏ: "Làm thêm một lần nữa."

Liếc mắt giữa háng hắn, thấy cây côn ŧᏂịŧ còn không kịp xử lý, đồ vật ướt đẫm ấy đã cương cứng lại, Thu Đồng Tâm nhịn không được cười nhạo nói:

"Anh thật đúng là, càng sống càng thụt lùi, ngày càng giống một tên thiếu niên tuổi trẻ bồng bột rồi ấy."

"Còn không phải do em chọc sao."

Ở trước ngực cô thao nửa ngày cảm thấy không đã ghiền, Bạch Tấn trực tiếp lật thân mình cô qua để cô quỳ bò trên chổ ngồi, cực đại giữa háng từ phía sau thẳng tắp đâm vào:

"Thao em như thế nào cũng không đủ... ânn... em nói xem em vì cái gì lại đi Anh quốc? Bao lâu mới có thể gặp e một lần chứ."

"Lúc sinh nhật mười tám tuổi của em, em muốn để anh phá thân anh còn cự tuyệt em? Ưmmm... sâu quá... nếu không phải như vậy, em ở trong nước học bốn năm đại học kia... thường xuyên có thể... lăn lộn trên giường với anh rồi."

Nhắc tới việc này, Bạch Tấn không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó tự giễu mà cười cười:

"Anh khi đó đúng là có bệnh mà."