Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã

Chương 22

Đúng, những chuyện kia đều là tâm ý, cho dù vì lý do gì, nửa năm cũng rất dài, anh nên tìm thời gian thẳng thắn, mà hôm nay nếu không phải cô để ý một chút, cô sẽ vì mình không có chứng cứ phạm tội mà buồn bực xem mình là kẻ lừa gạt tới khi nào? Có lẽ, trước kia anh cũng vô ý nói qua, chẳng qua lúc đó cô ngồi trên ghế sa lon không chú ý, trong đầu người phụ nữ ôm Mao Mao đang kịch liệt hoạt động thì người đàn ông đi ra, ngồi xuống trên sàn nhà ở trước cô, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, vô cùng thành khẩn, nhưng mà người phụ nữ vừa mới phát hiện mình bị lừa, không biết nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với sự thành khẩn này.

"Hạ Lam, chuyện anh sắp nói với em, rất không thể tưởng tượng nổi, anh không biết em có tin tưởng hay không, anh chỉ xin em sau khi nghe toàn bộ xong, rồi hãy kết luận."

Lúc này ưu thế học sinh khối khoa học tự nhiên hoàn toàn phát huy, cô không có la thét chói tai, cũng không có bịt hai lỗ tai nói em không nghe, cô mở to hai mắt nhìn anh chờ anh giải bài toán hàm số về tình cảm này.

Sau 30 phút, Lý Hạ Lam nghe được một chuyện xưa ngoài phạm vi hiểu biết của cô.

Chuyện xưa bắt đầu từ lúc anh ở nước Đức nhảy xuống sân khấu bị ngã vỡ đầu cộng thêm nứt xương.

Cái lỗ trên đầu anh vừa mới khá hơn một chút, lập tức lao vào thế giới đen tối về đêm, uống rượu, đua xe, đua mô tô, rốt cuộc xảy ra chuyện, cô sang đón anh trở về khu nhà trên núi Bạch Vân.

Trải qua trận đại nạn này, cuối cùng anh cũng hoàn toàn thay đổi.

Trong lúc hai người sống chung với nhau đã nảy sinh tình cảm, cô đã yêu anh, nhưng anh kiên trì ly hôn, nhưng cô lại không hạnh phúc như những gì anh đã hi vọng, mà bởi vì gặp phải người không có đạo đức mà bắt đầu trải nghiệm một cuộc sống khác.

Đến lúc này anh mới nhận ra, yêu một người là trở thành điểm tựa của cô ấy, mà không phải đẩy cô ấy ra sau đó nói là vì cô ấy được, thời gian đã khiến trạng thái tâm lý của anh trở nên mạnh mẽ, anh đã có thế có lực, cũng không tự ti nữa, nhưng lần này là cô lắc đầu.

Kiên trì như thế nào, làm sao khiến cô cảm động, thật không nghĩ đến trước khi cầu hôn ở nước Mĩ xảy ra tai nạn xe, tài xế muốn nhanh mà vượt đèn đỏ, lúc ấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dần mất ý thức, tỉnh lại, lại phát hiện trở lại mùa đông lúc hai mươi chín tuổi, trên đầu bị rách, cánh tay nứt xương, nằm trong bệnh viện ở nước Đức.

"Hạ Lam, anh từng kể về cuộc sống của chúng ta ở trong căn nhà này, yêu nhau, sống chung, đều chân chân thật thật từng xảy ra, chẳng qua, đó là chuyện lúc anh 30 mấy tuổi, anh không bịa đặt quá khứ, anh nói những chuyện đã từng xảy ra trong tương lai." "Chuyện này là thật. . . . . ." Trừ không gian, còn có vấn đề triết học —— bởi vì thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô liên tục bóp bắp đùi mấy lần để chắc chắn không phải là mình đang nằm mơ.

"Anh biết rõ, lúc anh ở bệnh viện cũng khϊếp sợ hết mấy ngày." Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^ . ^ ) Đôn

"Chuyện này là sự thật sao? Xác xác thật thật đã từng xảy ra, không phải bởi vì anh sợ em nổi giận, mà dựng ra?" "Em cẩn thận suy nghĩ một chút, trước khi đến nước Đức, chúng ta hoàn toàn không nói chuyện quá nhiều, anh ngay cả nhìn thẳng vào mắt em cũng tự ti, tại sao anh lại đột nhiên hiểu em như vậy, biết em thích ăn cái gì, thích uống cái gì, xem sách ai của, thích truyện cổ tích nào, ngay cả chuyện có thể dựa vào nét mặt của em đọc được tâm trạng của em, lúc em vui mừng thường dùng tay trái gõ mặt bàn, lúc phiền não sẽ dùng tay phải, "Hiểu rõ" những chuyện này không thể không có căn cứ mà nói được, Hạ Lam, chúng ta thật sự từng yêu nhau—— chỉ là yêu nhau, nhưng không tính là yêu, anh tin chắc chúng ta yêu nhau, nhưng mà cho tới bây giờ chúng ta đều không phải là bạn trai bạn gái." Không thể tưởng tượng nổi, nhưng giống như lại có chút đạo lý.

Nếu như không phải như vậy, anh không thể nào biết món ăn yêu thích và thói quen của cô, bọn họ hoàn toàn chưa từng ăn cơm cùng nhau.

Biết cô thích xem phim kịnh dị, biết cô thích vùi ở trên ghế sa lon đọc sách, đặc biệt thích âm nhạc Tân Thế Kỷ, những chuyện này nói thì đơn giản, nhưng tuyệt đối không thể không có căn cứ mà đoán ra.

"Em cho rằng làm sao anh lại vô duyên vô cớ nhận nuôi chó, khi đó bạn của em Tiểu Hà đi nước ngoài, chó của cô ấy con gọi là Lan Tương gửi ở bệnh viện thú y lại bị đánh, nhờ em đi đón về, trước kia anh sợ chó, nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chó cũng không tính là gì, anh nói không cần nhốt nó, thả ra đi, đêm hôm đó em và con chó kia ở phòng khách chơi đùa thật vui vẻ, cho nên anh nghĩ, chúng ta cũng nên nuôi chó đi, tìm một ngày, em đến trung tâm nuôi dưỡng động vật lang thang, mang về một con Lạp Xưởng nhỏ, em cho rằng tên Mao Mao là hay nhất, em nói, chó nên tên là Mao Mao." Cô ngại vì rất nhiều nguyên nhân, từ đầu đến cuối không thể nuôi chó, chuyện như tên gọi của chó, cô cũng chỉ suy nghĩ ở trong lòng, chưa từng nói với người khác.

Biết anh mang về một con chó thì rất hưng phấn, biết con chó này lại được gọi là Mao Mao, càng thêm thân thiết gấp bội.

Mặc dù Mao Mao không phải là cái tên hiếm thấy, nhưng muốn lấy cùng một cái tên cũng không dễ dàng gì, trọng điểm là Tiểu Hà không có nuôi chó, nhưng gần đây cô ấy mới suy nghĩ đến, hơn nữa nói, nếu như nuôi, cô ấy muốn gọi chó giống thần tượng, gọi là Lan Tương, như thế cô ấy sẽ cảm thấy khoảng cách với thần tượng mình được rút ngắn.

Cô chưa nói chuyện này với Cao Học Văn, anh không thể nào biết đến cái tên Lan Tương.

Nhưng ngược lại vào thời gian mười năm sau, chuyện này. . . . . .

Đúng, cô thật sự hy vọng mình là học sinh khối khoa học xã hội, tương đối cảm tính, tương đối lãng mạn, có lẽ có thể đón nhận, nhưng cô là học sinh khối khoa học tự nhiên, cô coi trọng công thức, muốn bám sát lý luận, muốn chứng cứ —— trời ạ! Ai tới nói cho cô biết, tại sao lại xuất hiện tình tiết chỉ có trong phim điện ảnh?

"Đời trước anh đã bỏ lỡ em, lúc nào cũng tự ti, lúc nào cũng trốn tránh, thật vất vả anh mới lấy được dũng khí, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên khi phát hiện có cơ hội lần thứ hai, chỉ muốn mau chóng rút ngắn khoảng cách với em, em biết rõ khoảng thời gian lúc anh ở nước Đức xảy ra chuyện không may, cũng không thay đổi lớn như vậy, cho nên mới nghĩ ra phương pháp này, nhưng những chuyện anh nói không phải là bịa đặt, đó là thật, chỉ là đối với em mà nói, chưa xảy ra mà thôi." Người đàn ông dừng một chút, "Hạ Lam, anh muốn quay lại, khi chưa có ký ức yêu nhau."

Quá tệ rồi, không thể tin, cô phải trở về lật sách, ôn lại Thuyết Tương đối của Einstein, chuyện này không đúng, chuyện này quá kỳ lạ. . . . . . Nhưng mà, cô lại tin mới hỏng bét chứ.

"Lúc anh đi Ấn Độ, bởi vì Mao Mao không chịu ngủ, cho nên nói em đến phòng anh lấy quần áo cho nó, em có nhìn thấy hình anh đặt trước bàn không?"

Người phụ nữ gật đầu một cái.

"Sẽ không ai vô duyên vô cớ giữ lại hình của người khác."

Hạ Lam nheo mắt lại, "Anh cố ý?"

"Anh cố ý, anh biết rõ Mao Mao nhất định không ngủ được, em thương nó như vậy, nhất định sẽ gọi điện thoại hỏi, anh chuyển bàn về hướng, chỉ cần em bước vào phòng, tự nhiên sẽ thấy. Bởi vì cảm thấy khi đó em có chút giằng co và không biết làm thế nào, không biết nên hay không nên đón nhận anh, cho nên anh mới đặt tấm hình đó, nhờ vào tấm hình đó nói cho em biết, cho dù như thế nào, anh thích em không phải vì ký ức bị rối loạn, mà đã bắt đầu từ thật lâu trước đây." "Em biết rõ anh tốt với em, nhưng phương pháp của anh khiến cho em cảm giác mình là một kẻ lừa gạt, giờ phút này chân tướng hiện ra, em biết rõ mình không phải là một kẻ lừa gạt, bởi vì, em là đứa ngốc."

"Anh biết không, lừa gạt cũng không phải là chuyện lãng mạn gì, em phải hãy suy nghĩ kỹ lại."

Đầu người phụ nữ rối loạn thành một cục hồ dán cần đại sư chỉ điểm, vì vậy cô thừa dịp buổi chiều thứ ba không có lớp, ép Tiểu Hà ra ngoài gặp cô, cùng nhau thảo luận xem mình nên nghe theo ý kiến của thiên sứ nhỏ lý tính, hay là ý kiến của thiên sứ nhỏ cảm tính. Lúc này, chỉ có món ăn ngon có thể an ủi cô, Hạ Lam quyết định hẹn ở tiệm kem mật ong.

Trước khi cô ăn ly thứ hai, cuối cùng cũng Tiểu Hà xuất hiện.

Chuyện sống lại như vậy quá kinh thế hãi tục, cho nên cô không nói, cô chỉ nói với Tiểu Hà, từ lúc vừa bắt đầu tên Cao Học Văn kia đã cố tình lừa gạt, cậu có biết nửa năm qua tớ cảm thấy tội lỗi sâu sắc như thế nào không, người phụ nữ anh thật lòng thật dạ muốn bù đắp là người anh ấy từng yêu, người phụ nữ kia vì anh ấy mà chịu nhiều đau khổ, anh ấy muốn bồi thường cho cô ấy, tớ hoàn toàn không phải người phụ nữ kia, tớ lại nhận hết tất cả, tớ cảm thấy mình đang lừa anh ấy, mà chỉ cần nhớ lại cái "Cảm thấy" này, bả vai lập tức nặng thên 3 kg." "Thật ra thì tớ không muốn giúp anh ta nói chuyện. . . . . ."

Hạ Lam nghĩ, Tiểu Hà mở đầu như vậy chính là muốn nói giúp anh rồi.

"Tuyệt đối cảm giác tội lỗi của anh ta nhiều hơn cậu gấp bội, dĩ nhiên chuyện này là anh đáng phải nhận, nhưng mà, được rồi, thật sự tớ cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, chậc, có lẽ không nghiêm trọng như vậy, tớ đã sữa rồi, không cần trừng tớ. . . . . . Ban đầu ba cậu lừa dì, cho nên cậu căm thù chuyện như vậy đến tận xương tuỷ, nhưng mà, xin lỗi tớ phải nhắc nhở cậu, bây giờ dì vẫn chưa biết cậu đã kết hôn, cho rằng cậu ở cùng tớ, cậu cũng lừa mẹ cậu."

"Tớ không muốn làm bà lo lắng."

"Còn lừa em trai cậu."

"Tớ hi vọng nó có thể yên tâm đọc sách."

"Cùng với em gái cậu."

"Con bé không biết thì tốt hơn."

Tiểu Hà làm một động tác "Xem đi", " Cho dù mối quan hệ có gần gũi đến đâu cũng thật khó để nói ra chuyện này, nhưng ý định của cậu là không làm ai tổn thương, tớ muốn nói Cao Học Văn cũng thế, chúng ta không thể không thừa nhận, có đôi khi che giấu là phương pháp nhanh chóng nhất để đạt được mục đích, cậu hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp vay ngân hàng hai trăm vạn, nhưng chạy thủ tục sẽ rất lâu, ngân hàng cũng sẽ gọi điện thoại tới trường luyện thi xác nhận, dì biết sẽ đau lòng, Thụy Lam biết sẽ áy náy, Tỉ Lam biết anh trai điên cuồng như vậy chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt, cách này không tốt."

"Nhưng mà, tớ là vì muốn tốt cho bọn họ, còn Cao Học Văn là vì muốn tốt cho bản thân mình, không giống nhau,", "Tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, con người rất khó hoàn toàn thẳng thắn với nhau, giữa tớ và Tô tiên sinh cũng có bí mật, huống chi nói một cách chính xác, không phải Cao Học Văn chỉ vì muốn tốt cho bản thân mình, tớ biết rõ cậu không phải người cảm tính, cho nên dùng lý trí của cậu mà suy nghĩ cho kỹ rồi viết xuống, mỗi năm chuyện làm vì cậu sẽ nhận được một dấu tích, bây giờ có thể tràn ngập mấy tờ giấy A4? Thật ra thì anh ta bỏ ra rất nhiều, không phải sao?"

"Nói như cậu cũng không sai. . . . . ."

"Không có tình yêu nào không xuất hiện sai lầm, cậu phải nhớ kỹ điểm này."

"Ừ." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ - ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^ . ^ ) Đôn ( - _ - )

"Lý Hạ Lam, vẻ mặt này của cậu là gì?" Hai tay Tiểu Hà ôm ngực, xem xét kỹ lưỡng ánh mắt của bạn tốt mình, "Có phải còn có chuyện gì không nói với tớ hay không?"

"Thật sự có chuyện. . . . . ."