Chương 11
Nếu như tôi có thể đủ lớn,đủ để suy nghĩ thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ chọn bước đường sai lầm này…tuổi trẻ của tôi là cả những chuỗi ngày bồng bột…tôi thấy rõ ánh mắt anh ta thật sự như đang muốn gϊếŧ chết tôi…Quân vẫn vui vẻ đon đả…
-xin chào boss của Tam hổ,nghe danh đã lâu bây giờ mới có dịp gặp mặt
-cậu Quân tuổi trẻ tài cao,tuổi tác của tôi cũng k hơn cậu là mấy,trong giới ai cũng biết người đứng đầu hội chữ thập cực kì tài giỏi chỉ có điều kb mặt,nay được biết rồi thật sự vinh dự,em ra rót rượu cho khách
Tôi đứng dậy định đi thì Quân đưa cho tôi chiếc ly rồi nhấc nhẹ ý muốn cứ rót…tôi cúi đầu sợ rót vội rồi xin phép
-em xin phép ra ngoài trước
Quân nhấp rượu rồi cười nhẹ….tôi ra bên ngoài vào nhà vệ sinh vội vã thay đồ rồi rời đi trong hoảng loạn…anh ta sẽ gϊếŧ chết mình mất…
Quân sau khi không thỏa thuận được với tam hổ
-cậu rắn quá cũng k nên đâu Quân
Người của tam hổ xông vào dí súng vào đầu của Quân , tam hổ quát lớn ” chúng mày mù à có biết ai không”
đệ: boss thằng chó này nó hống hách vênh váo ,nay nhân cơ hội này sao không gϊếŧ nó luôn đi ạ…
Quân ngồi nhấp rượu rồi chỉnh nhẹ gọng kính…
Tam hổ: cậu thông cảm mấy tên nhóc còn trẻ người non dạ
-không sao đâu,bảo vệ chủ là điều mà những kẻ dưới nên làm …
-tôi vẫn mong cậu nghĩ lại về dự án đất cảng,chỉ cần cậu cho tôi 5% cổ phần ở bến cảng tôi đảm bảo sẽ đưa về cho cậu lợi nhuận gấp nhiều lần …
-đáng lẽ tôi sẽ cho anh 5% đó nhưng tôi đổi ý từ 30p trước rồi
-cậu cho tôi cái lý do được không
Quân đứng dậy quay đi rồi châm thuốc hút mà không quan tâm đến lời tam hổ nói nữa…anh ta đi bình tĩnh khi xung quanh toàn người của tam hổ…
Đệ của tam hổ thúc giục nóng nảy
-đại ca sao k bắn chết nó luôn đi
-mày bị ngu à,muốn làm hỏng chuyện hay sao,nhìn thái độ của nó có gì sợ hãi không nó là boss của hội chữ thập mày nghĩ muốn gϊếŧ là gϊếŧ à…xung quanh nó luôn có người bảo vệ …
Trịnh văn cường ngồi ở phòng bên cười nhẹ rồi rời đi …
Quân như kẻ mất hồn đi ra khỏi nhà hàng trung quốc đó …anh ta nhớ lại cái ngày mẹ anh ta đang ở trại tâm thần,bố anh ta treo cổ tự sát…anh ta ngồi ở khuôn viên bệnh viện mà k dám vào báo tin cho mẹ…
cường: chuyện gì đến cũng đã đến,bớt đau buồn mà cố gắng đòi lại công ty đó cho bố cậu…
cô gái điên mặt quẹt đầy son như một con hề đi ra vỗ vai Quân
cường: đi ra chỗ khác (xua xua đuổi)…
cô gái điên đó véo má Quân …
-anh có tin vào số phận không,số phận đã định có thay đổi cũng không được…
-số phận
-phải,anh có tin tôi bị điên không
cường: tránh ra con điên này biết ai không mà chạm vào
Quân dơ tay ý dừng lại …
-để cô ta đấy…
-tôi có con đấy,sau này anh đưa con tôi về cho tôi nhé,sau này chúng ta sẽ gặp nhau đó chính là số phận ,chúng ta sẽ yêu nhau được không,tôi sẽ ở bên anh mãi mãi k bh rời xa anh tôi sẽ k bh bỏ ra một mình để anh cô đơn như thế này đâu…
Y tá thổi còi …Hà ôm con gấu chạy thẳng …
Quân trên xe đăm chiêu nhớ lại chuyện cũ,cường nhìn qua gương
-sao vậy
-tôi cứ nghĩ tôi và cô ta chính là số phận …ngay từ khi gặp lại tôi đã tin là trên đời này có số phận…cô ta gặp tôi rồi ở cùng phòng vs mẹ tôi…tất cả cứ là một mớ loanh quanh nhưng vẫn có 1 điểm chung đó chính là cô ta và tôi luôn tình cờ gặp nhau,tôi luôn trân trọng cô ta,thế nhưng hôm nay cô ta đã làm tôi quá thất vọng …
-Hà đã làm chuyện gì vz ạ
Quân lặng im …trở về nhà Quân thấy Hà đang chờ mình dưới sảnh,anh ta lặng lẽ đi qua…
Tôi thấy rõ vẻ lạnh nhạt của Quân
-em xin lỗi ,em đã sai rồi
-cô chuẩn bị đồ đi,từ mai tôi không muốn thấy cô xuất hiện ở nơi này nữa…
-em…
-cô chẳng phải rất muốn đi hay sao,tôi cho cô tự do…
Mẹ Quân đi ra nói khẽ
-đêm rồi hai đứa có gì thì mai nói chuyện,đêm rồi con bé đi đâu được ,còn cu đô ngày mai đi học nữa mà
-mẹ muốn cho cu đô ở lại cũng dc nhưng cô ta nhất định phải cút ra khỏi đây ngay đêm nay…
-làm sao mà lại đuổi mẹ giữ con được…
-vậy đuổi tất…
Quân tức giận lên phòng đóng rầm cửa…mẹ Q thở dài
-con lại làm chuyện gì để nó giận vậy nữa,con làm vậy chỉ thiệt thân,con có nghĩ đến cu đô khi nó đang có một gia đình không
-con xin lỗi con nghĩ nông nổi ,lần này là con sai ạ (tôi khóc hối hận)
-con nên suy nghĩ lại những chuyện mình làm đi…
Mẹ Q cũng tỏ ra tức giận rồi đóng cửa phòng …Tôi lặng lẽ viết tờ giấy ” tôi xin lỗi anh vì tất cả mong anh bỏ qua” …nhét tờ giấy xuống khe cửa …
Quân bên trong cầm tờ giấy đọc rồi nhắm mắt thở dài…
Tôi gọi cu đô và mẹ dậy,chúng tôi vội vã rời đi trong đêm…
1 tháng sau tại sài gòn…
Trần yến nghe kết quả khám mà lặng người
-em k có thai đâu,hiện tượng buồn nôn nghén ngủ có thể là do em nghĩ chuyện có thai nhiều nên mang thai giả
-em đã căn đúng ngày trứng rụng như chị nói,đêm đó em đã quan hệ
-đâu phải cứ 1 nhát là ăn ngay,cái này hên xui mà em …
Yến tóm tay lên ngực áo vẻ lo lắng
-em sợ mất anh ấy,em có cảm giác như vậy…
1 tháng sau tôi ngày làm ở tiệm nail ,tối đến tôi đi phụ ở quán phở gần nhà…cả tháng nay sau đêm đó chúng tôi không liên lạc gì với nhau cũng như hỏi thăm,chỉ có mẹ tôi và mẹ Quân vẫn liên lạc hay nói chuyện với nhau…
Quân ngồi trong xe tình cờ đi qua quán phở nhìn thấy Hà đang ghi vào giấy những thứ khách gọi cười tươi vui vẻ khi bê bát phở ra…
cường: tôi đói rồi vào ăn phở nhé
-tao k đói (quay mặt đi)
-cô ấy ít tuổi nên suy nghĩ nông nổi có gì hãy bỏ qua
-làm việc của mày đi…
Tôi hôm nào về điều đầu tiên mà cu đô hỏi
-mẹ ơi bố Quân chưa về ạ
-bố bận con ạ
-mẹ nói dối con mẹ lại đuổi bố đi rồi
-ngoan nghe mẹ nào
-không con muốn bố Quân cơ
Tôi ứa nước mắt ra mệt mỏi
mẹ: cu đô ngoan ra đây,mẹ đi làm về mệt mỏi còn hư là bà đánh đòn đấy
-bà ngoại ơi gọi bố Quân của con về đi
Tôi chợt nhận ra Tú là bố đẻ nhưng anh ta chưa bh quan tâm thằng bé hay bế nó nên nó k có ấn tượng gì,còn Quân luôn bế nó,chơi đùa vs nó nên nó luôn ghi nhớ anh ta trong đầu…tôi cứ nghĩ xa anh ta là tốt cho thằng bé nhưng hình như là ngược lại …
Mẹ: ra ăn cơm đi
Tôi ngửi thấy mùi cá liền buồn nôn…nôn khan…
-mày tháng này có kinh chưa đấy con
Tôi chợt nhận ra tháng này chưa có hình như chậm 10 ngày rồi…thử thai que lên 2 vạch …mẹ tôi ngồi ở góc buồn bã
-mẹ đi nghỉ đi,mai con sẽ đi giải quyết
-nghĩ kĩ chưa
-con nghĩ kĩ rồi ,như xưa mẹ nói cũng đúng ,con đẻ cu đô ra đã k cho thằng bé một gia đình trọn vẹn thì vs đứa bé trong bụng cũng thế
-uống tránh rồi mà sao vẫn dính được,điên thật đấy hay mày mua phải thuốc đểu hả con
-con cũng kb tại sao nữa chỉ ngủ đúng một đêm ,giờ nói là con anh ta khéo anh ta cũng k tin mẹ ạ,mai con sẽ lo mẹ nghỉ đi
Tôi lên giường giữ tay lên bụng mà ứa nước mắt…mình k thể sinh được ,mẹ xin lỗi…
Tôi đi xe buýt đến bệnh viện…ngồi chờ từng người đến lượt mình…siêu âm thai đã được 6 tuần và có tim thai…nghe tiếng tim đập tôi bật khóc rồi cầm giấy tờ đi thẳng ra ngoài không vào phá nữa…tôi gạt nước mắt rồi gọi cho Quân,anh ta k nghe máy…tôi gọi cho Trịnh văn cường…
cường: bây giờ sao,bây giờ sợ k tiện vs sợ Quân nó k gặp em ý
-em có chuyện muốn nói thôi ạ
-vậy để anh hỏi qua ý nó
Tôi đang nói chuyện vs cường thì đi qua một nhà hàng,qua tấm kính thấy Quân đang ngồi nói chuyện vs một cô gái,họ cười rất tươi và rất vui vẻ…
-anh k cần hỏi nữa đâu,em xl đã làm phiền (tôi cúp máy)
Tôi lại một lần nữa quyết định làm mẹ đơn thân,mình cố gắng là sẽ được…nói vậy nhưng đứng giữa ngã tư đường…nước mắt tôi rơi xuống nền…tách…
Tối đến sau khi Quân cả ngày tiếp khách ở công ty và bên mảng xã hội anh ta mệt mỏi ngồi nhìn ra hồ…
cường: nay Hà có gọi cho mày đấy
-cô ta lại có chuyện gì nhờ à
-không ,tao bảo để tao hỏi mày thì bảo k cần nữa
-kệ đi ,cô ta tao k quan tâm nữa rồi …
-thật lòng đấy à
Quân lặng yên không trả lời…anh ta mở máy nhìn lại cuộc gọi nhỡ định nhắn tin ” cô gọi gì” …” cô hỏi gì”…”sáng nay tôi bận k để ý điện thoai”…
Quân cứ viết rồi lại xóa….
Tôi giấu mẹ tôi …mẹ cứ nghĩ tôi đã đi bỏ cho tới khi tôi bầu đến tháng thứ 5 đi khám
bác sỹ:chúc mừng em một hoàng tử nhé
-em cám ơn
Tôi cầm giấy siêu âm mà lòng vui lâng lâng…
Mẹ: sao tao thấy dạo này mày béo vậy con tăng kg à
-vâng con béo lên
-bụng to eo ót mất hết
-con nhỏ người nên béo thấy rõ đấy thôi
-béo quá đấy cứ ăn mặc thùng thình như bà bầu
Tôi cởϊ áσ tắm đột nhiên mẹ lao vào
-mẹ rửa cái tay đã con
Thấy bụng tôi mẹ trợn tròn mắt
-mày…
Tôi ngồi cúi đầu
-con k bỏ em bé mẹ ạ
-mày điên rồi à con ,sao mày k bảo nó để nó chịu trách nhiệm
-anh ấy cũng đâu yêu thương gì con ,chỉ là chơi bời giờ ngta có lẽ cũng có cô khác rồi con k muốn làm phiền họ,con sẽ nuôi được ,con đi làm đây
Mẹ Hà nhìn con gái mặc áo mưa đi trong cơn mưa vs cái bụng bầu ,bà khóc khi nghĩ đến con gái có số khổ…luôn chịu đựng mang thai một mình…bà quyết định đến tận nhà Quân …
đến khu đó bà k được vào ,đúng lúc xe của Quân đi về …anh ta thấy mẹ Hà đang đứng vẻ vội vã,tay che ô dưới cơn mưa…Quân xuống xe
-Cô tới có chuyện gì
-cháu đây rồi cô có chuyện muốn nói
-cô vào nhà đi
Vào trong nhà mẹ Hà tay run kb nói thế nào,ly nước bê ra Quân đặt nhẹ ly rồi mời
-cháu ơi cái Hà nó có chuyện rồi
Quân khựng lại
-chuyện gì vậy,cô cứ nói đừng ngại
-Hà nó có thai rồi,con của cháu,nó giấu cả cô ,giờ thai được gần 6 tháng rồi nó vẫn đi làm vừa mua thuốc cho cô còn lo tiền sinh hoạt,con bé bụng to vẫn hằng ngày ngồi làm móng cho khách…đêm còn đi phụ bán phở nữa…cô thương con của cô nó khổ quá nhiều rồi…
Quân đứng hình,anh ta hình như đang không biết phải làm gì …
Tối đến tôi sách túi thịt bò ở quán cho mang về để mai nấu sốt vang cho mẹ…vừa xuống xe buýt tôi đi vẻ nặng nề…tôi vào nhà gọi lớn “mẹ ơi mai có bò ngon con nấu sốt vang nhé hay me thích ăn kho”
Tôi thấy cu đô hô
“bố ơi mẹ về rồi kìa”
Thằng bé cười híp mắt rồi chỉ …tôi thấy Quân liền buông tay rơi bịch túi thịt…
Quân: con ra ngoài xe đi
Thằng bé chạy qua tôi ra bên ngoài…tôi ngại cúi đầu
-anh tới chơi…(nói giọng ngại)
-tôi k có thời gian rảnh để chơi vs em
-vâng …
Quân nhìn bụng của Hà rồi vén áo Hà lên…
Tôi gạt tay
-anh làm gì vậy
-sao em k nói cho tôi biết
-anh hiểu lầm gì rồi tôi k có gì để nói cho a biết cả,
-thật là em không có gì để nói không
-em…em muốn nói cho anh biết là em có thai rồi nhưng mà…nhưng mà
Quân ôm chầm lấy Hà khi Hà đang khóc
-anh xin lỗi …cám ơn em …
Hà khóc vẻ mặt hạnh phúc trong lòng Quân…tất cả mới chỉ là bắt đầu…
–
---------