Thê Khống

Chương 37: Cố chấp

Trong mơ mơ màng màng, Phương Cẩn Chi luôn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của người nào đó, rồi ai nói liên miên cái gì đó. Khi bé mở mắt ra liền nhìn thấy đại phu nhân Phương gia với ánh mắt đỏ hồng. Sao đại phu nhân Phương gia lại ở đây? Bé không kịp nghĩ nhiều, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi bé tỉnh lại lần nữa đã là ngày hôm sau.

"Cẩn Chi tỉnh rồi?" Đại phu nhân Phương gia mừng rỡ nhìn bé. "Có đói bụng không? Nôn sạch ruột rồi nhất định đói bụng lắm, muốn ăn gì? A, Không

không...... Đại phu căn

dặn bây giờ con chưa thể ăn được cái gì. Ta sai nha hoàn mang đến cho con một chén nước ấm nhé?"

Trong miệng Phương Cẩn Chi xác thực là vừa khô vừa chát, bé gật đầu một cái.

"Mau, mau rót nước ấm đến đây." Đại phu nhân Phương gia vội phân phó nha hoàn bưng nước. Thật ra thì không cần bà phân phó, Mễ Bảo Nhi túc trực ở một bên nhìn thấy Phương Cẩn Chi muốn uống nước, đã vội vàng xoay người đi lấy.

Vệ mụ mụ và đại phu nhân Phương gia cẩn thận đỡ Phương Cẩn Chi dậy.

"Để ta." Đại phu nhân Phương gia ngăn lại động tác muốn đút nước cho Phương Cẩn Chi của Vệ mụ mụ, bà nhận chén nước từ tay Mễ Bảo Nhi. Dùng đầu ngón tay vắt ngang thành chén để kiểm tra độ nóng lạnh, sau đó mới đưa chén đến miệng Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: "Uống cẩn thận một chút..., nhấp thử trước một ít xem có nóng hay không."

Phương Cẩn Chi cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm nước ấm, cảm giác khô khốc trong miệng cũng vơi dần.

"Chậm một chút, chậm một chút, đừng vội. Muốn uống nữa hay không?" Nhìn Phương Cẩn Chi uống sạch nước trong chén, đại phu nhân Phương gia vội hỏi.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, Mễ Bảo Nhi vội vàng rót thêm một chén nước ấm.

Phương Cẩn Chi thừa dịp quay đầu nhận chén nước từ tay Mễ Bảo Nhi, nhìn về phía Vệ mụ mụ. Vệ mụ mụ nhíu mày lắc đầu một cái. Trái tim Phương Cẩn Chi không khỏi nhói lên. Bé quay đầu sang nhìn chiếc rương lớn bên cạnh giường. Rương lớn bị bao phủ bởi một lớp thảm lông, trên đó

được đặt một cái giỏ may vá. Cái rương thường ngày đã bị biến thành bàn nhỏ kê đầu giường.

Phương Cẩn Chi biết nhất định là người nào đó bên cạnh bé sợ rước lấy hoài nghi của người khác nên mới che đậy như vậy.

Nhưng càng khiến trái tim Phương Cẩn Chi thắt lại. Cái rương này vốn được đặc chế, tổng cộng có hai tầng bí mật kề nhau, những hoa văn như ý được chạm khắc thật nhỏ ở mỗi góc. Ngoài mặt là để trang trí cho đẹp mắt, nhưng thực ra chính là những lỗ thông gió. Bởi vì cái rương hai tầng này điêu khắc hoa văn ngược, mà những hoa văn đó lại cực nhỏ, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong. Hiện tại nó đã bị thảm lông dày phủ lên, hẳn là đã che lại toàn bộ những lỗ thông khí. Sao Phương Cẩn Chi lại không sốt ruột?

Bé không biết rốt cuộc tại sao mình lại đau bụng không nhịn nổi như vậy, trong lòng rất lo sợ bánh trôi và kẹo mềm có vấn đề. Bé ngất đi còn có người kịp thời tìm đại phu cho bé, nhưng hai muội muội thì phải làm sao đây? Bây giờ thậm chí bé còn không thể mở rương ra nhìn bọn chúng một cái. Muốn lột cái thảm lông thật dày đang phủ trên mặt rương.

Trong chớp mắt, đôi mắt Phương Cẩn Chi đỏ lên.

"Sao lại khóc? Có phải khó chịu hay không? Nào, uống thêm chút nước đi." Đại phu nhân Phương gia đưa nước đến khoé miệng Phương Cẩn Chi, ánh mắt của bà đầy tràn thương yêu và áy náy.

Phương Cẩn Chi cắn môi, uống từng ngụm từng ngụm nước. Khóc cũng vô dụng, chỉ có bản thân bé khỏe mạnh mới có thể chăm sóc hai muội muội thật tốt.

Lần này, Phương Cẩn Chi không uống cạn nước trong chén.

"Đa tạ phu nhân...." Giọng nói của Phương Cẩn Chi rất nhỏ, khàn khàn yếu ớt.

"Đừng nói chuyện, cũng đừng rầu rĩ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát là được." Nghe Phương Cẩn Chi nói giọng khào khào như vậy, áy náy và thương yêu trong mắt đại phu nhân Phương gia càng thêm đậm. Bà nhẹ nhàng vuốt ve gò má Phương Cẩn Chi, không khỏi thì thầm: "Đứa trẻ đáng thương của ta...."

"Cẩn Chi đã tỉnh rồi phải không?" Tiểu nha hoàn vén màn lên, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cùng bước vào phòng.

"Tam cữu mẫu, Ngũ cữu mẫu." Phương Cẩn Chi lấy tay chống người, muốn xuống giường.

Ngũ nãi nãi đi nhanh về trước hai bước, cản Phương Cẩn Chi lại, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Bệnh thành ra như vậy rồi, đừng ngồi dậy. Nghỉ ngơi cho thật tốt là được."

Tam nãi nãi nhẹ nhàng nhìn Ngũ nãi nãi một cái, rồi dời ánh mắt sang Phương Cẩn Chi, cười nói: "Thật may là không sao, bộ dáng của con lúc đó dọa ta chết khϊếp. Còn tưởng là kiết lỵ, thật may là chỉ ăn phải thức ăn hư. Sau này Cẩn Chi không được tham ăn nữa...."

Phương Cẩn Chi cảm thấy mê mang, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu một cái.

"Đừng trách Cẩn Chi, đều tại ta không biết cách dạy dỗ nhi tử......" Đại phu nhân Phương gia cau mày, than thở. Bà cầm tay Phương Cẩn Chi nâng niu trong lòng bàn tay, nhỏ nhẹ nói: "Con à, đừng trách ca ca con. Là ta không dạy dỗ bọn chúng tử tế, ta đã dẫn bọn chúng tới đây rồi, đang quỳ gối trong sân đấy."

"Ca ca?" Trong lòng Phương Cẩn Chi càng thêm nghi hoặc.

Đại phu nhân Phương gia có nỗi khổ không thể nói. Hài tử thứ hai Phương Kim Ca của bà là đứa cố chấp nhất, nhìn thấy Phương Cẩn Chi mặc áo khoác của tiểu muội Phương Kim Dao, lại đeo vòng tay vốn được làm cho Phương Kim Dao. Hắn liền cho rằng Phương Cẩn Chi đoạt mất đồ của Phương Kim Dao, mặc dù muội muội đã mất, nhưng hắn cũng không muốn người khác bước vào phòng muội muội, chiếm lấy đồ của muội muội.

Vì vậy, khi hắn nghe nói phụ mẫu muốn thu nhận tiểu cô nương này, trong lòng không khỏi nảy sinh ác ý, động tay động chân vào điểm tâm của Phương Cẩn Chi.

Chuyện giữa hài tử thứ hai Phương Kim Ca này và muội muội của hắn cũng phức tạp, nhất thời không thể nói rõ ràng. Đại phu nhân Phương gia chỉ nắm tay Phương Cẩn Chi, giải thích đơn giản: "Là hài tử thứ hai của ta, nó... quá bướng bỉnh. Cẩn Chi đừng trách nó. Nó đã biết sai rồi, đang quỳ ở bên ngoài đấy. Còn có đệ đệ của nó biết chuyện không báo, cũng quỳ ở bên ngoài!"

Một mặt, đại phu nhân Phương gia đau lòng Phương Cẩn Chi, mặt khác, bà lo lắng Phương Cẩn Chi sẽ sinh lòng ngăn cách đối với hai nghĩa huynh vẫn chưa gặp mặt này. Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, sao trong lòng Phương Cẩn Chi có thể không có khoảng cách?

Phương Cẩn Chi là tiểu cô nương thông tuệ cỡ nào chứ, bé chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hiểu ra hai vị tiểu thiếu gia Phương gia này không hoan nghênh mình. Lúc này bé cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ bám lấy điểm quan trọng nhất: "Con.... con.... đã ăn cái gì mà xảy ra vấn đề?"

"Là kẹo giòn hương nhài." Đại phu nhân Phương gia áy náy nói.

Nghĩ rằng vị nhị thiếu gia nhà họ Phương mà Phương Cẩn Chi chưa từng nhìn thấy chắc đã biết những thứ bánh kẹo đó đều được chuẩn bị cho Phương Cẩn Chi, cho nên mới ra tay. Nếu trộn nguyên liệu vào trong đồ ăn khác, không chừng sẽ hại người của Phương gia ăn nhầm.

Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ vì quá may mắn. Lúc đó, bé cũng từng nghĩ qua sẽ mang kẹo giòn hương nhài về cho hai muội muội, nhưng vì chúng quá giòn, không dễ mang theo. Nếu bọc trong khăn, không chừng khi về đến nơi đã nát vụn rồi, cho nên bé mới chọn kẹo mềm mang về.

Sự lựa chọn này vô tình đã giúp hai muội muội may mắn tránh được một kiếp nạn.

Ánh mắt Phương Cẩn Chi không khỏi nhìn về rương lớn nơi đầu giường, thảm lông này thật sự cũng quá dày rồi, trong lòng bé không khỏi vì hai muội muội mà lo lắng. Nhìn sắc trời bên ngoài, cũng đã sáng rồi, chắc bọn chúng cũng ngột ngạt chết đi được.

"Trẻ con mà, đứa nào không nghịch ngợm, trong nhà ta cũng có hai tiểu tử phá phách, quậy phá gây sự cả ngày. Phương phu nhân đừng để trong lòng." Ngũ nãi nãi ở một bên hoà giải.

Tam nãi nãi cũng nói: "Hơn nữa, sau này sẽ là người một nhà, Cẩn Chi của chúng ta lý nào lại trách ca ca của mình. Cẩn Chi, con nói có đúng hay không?"

Xảy ra chuyện như thế này, đại phu nhân Phương gia đã đi suốt đêm đến đây. Một mặt giải thích sự việc, mặt khác cũng nhân cơ hội này nói với trưởng bối Lục gia ý định muốn nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới phản ứng được, bé vội vàng dùng đôi mắt to tròn nhìn đại phu nhân Phương gia, chân thành nói: "Người đừng trách bọn họ."

"Con vẫn còn cầu tình cho bọn chúng!" Cục tức trong lòng đại phu nhân Phương gia vẫn còn chưa tan. Thật may là bà phát hiện tiểu nhi tử có gì đó khác thường, gặng hỏi mãi nó mới chịu nói, cả đêm dẫn theo hai đứa nó tới đây bồi tội. Phương Cẩn Chi tìm đại phu kịp thời nên mới không có việc gì, thế nhưng chuyện nhận thân không chừng sẽ phải bị kéo dài.

Phương Cẩn Chi ngáp một cái.

"Cẩn Chi mệt rồi phải không? Dù thế nào cũng phải ăn một chút cháo trắng rồi mới ngủ tiếp." Tam nãi nãi nói. Bà lại hỏi Vệ mụ mụ phòng bếp đã chuẩn bị xong chưa.

Vệ mụ mụ vội trả lời: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong, cháo trắng thơm ngào ngạt vẫn luôn được giữ ấm trong nồi, chỉ chờ cô nương gọi thôi."

"Con không muốn ăn, con mệt quá, muốn ngủ một lát......" Phương Cẩn Chi áy náy nhìn đại phu nhân Phương gia. "Đã nhọc công người tới thăm con, trong lòng Cẩn Chi rất áy náy."

Dáng vẻ Phương Cẩn Chi lúc này thật sự khá tiều tụy, bé vốn đổ mồ hôi lạnh rất nhiều, mồ hôi dính vào gương mặt, khiến mái tóc mềm mại của con bé bệt lại với nhau, dán vào khuôn mặt tái nhợt, cánh môi màu hồng nhạt trước đây, mềm mại như cao, lúc nào cũng trơn bóng, mà bây giờ nứt nẻ, còn lưu lại tia máu.

Giọng nói khàn khàn suy yếu, mềm mỏng không một câu oán trách, chỉ nói những lời quan tâm người khác, càng nghe càng khiến người ta thương tiếc.

"Được, ngủ một lát đi, tỉnh dậy rồi ăn." Đại phu nhân Phương gia đỡ Phương Cẩn Chi nằm xuống, rồi cẩn thận đắp chăn cho bé.

Phương Cẩn Chi vẫn không chịu nhắm mắt lại, bé tròn xoe mắt nhìn đại phu nhân Phương gia, nói: "Người nhất định đã rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc đi. Cẩn Chi không cần người ở cùng đâu. Người đã ở bên con lâu như vậy rồi, nếu người vẫn ở đây, Cẩn Chi sẽ cảm thấy rất áy náy."

"Đi thôi, ngươi cũng đã canh giữ ở đây cả đêm rồi, đến chỗ ta nghỉ ngơi một lúc đi." Tam nãi nãi kéo đại phu nhân Phương gia.

Ngũ nãi nãi cũng nói: "Hơn nữa, chúng ta cứ trông chừng ở đây, Cẩn Chi cũng sẽ ngủ không ngon giấc."

Bà lại dặn dò Vệ mụ mụ chăm sóc Phương Cẩn Chi thật tốt, thiếu cái gì lập tức đến chỗ bà ấy lấy. Vệ mụ mụ đều nhất nhất đáp ứng.

Lúc này đại phu nhân Phương gia mới lưu luyến rời đi, trước khi đi, còn quay lại nhìn Phương Cẩn Chi hai lần.

Nghe tiếng bước chân xuống lầu xa dần, khốn đốn trên mặt Phương Cẩn Chi cũng biến mất không còn một chút.

Mễ Bảo Nhi vội vàng cài then cửa lại. Còn Vệ mụ mụ vội vã lấy rổ may vá và thảm lông dày ra khỏi rương, rồi lấy chìa khóa mở nắp rương.

"Bình Bình, An An......" Phương Cẩn Chi cố gắng xuống giường, thân thể bé thật sự quá yếu ớt, đôi chân ngắn không còn chút sức lực, cơ thể bé lắc lư, suýt ngã xuống đất, may là có Vệ mụ mụ kịp thời đỡ lấy.

"Tỷ tỷ......" Bình Bình và An An rúc vào một góc, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt.

"Tỷ tỷ đây!" Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội vì thiếu dưỡng khí mà sắc mặt tái nhợt. Cách thành rương, bé nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của hai muội.

Hai tiểu cô nương ở trong rương ngột ngạt suốt một đêm, lúc nào cũng lo lắng hãi hùng. Trừ người thân cận, chỉ cần có người lạ đến gần cái rương, bọn chúng sẽ sợ hãi. Huống chi, bọn chúng nấp ở trong rương nghe thấy tỷ tỷ bị bệnh, lại còn bệnh rất nặng.