Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Bình Thiến Như nói: “Thật ra tôi cảm thấy, trong Cục đôi khi rất giỏi ba phải, đôi khi lại rất vô tình, xử lý một việc, không phải xem đúng sai và tình lý, mà chỉ nhìn kết quả. Không dễ kết thúc thì kéo một cái chăn che lên, chờ thật sự không che được nữa sẽ tính tiếp. Xử lý xong cũng sẽ không có hậu quả gì, quyết định tiêu hủy được đưa ra rất nhanh – dù sao thì Tri Xuân cũng chỉ là một thanh đao, Đội trưởng Yên một thân một mình, cũng không có chống lưng, tiêu hủy thì tiêu hủy. Chuyện bươm bướm lần này lỡ như chọc ra sẽ thương gân động cốt, cho nên phải ‘lấy đại cục làm trọng, thận trọng xử lý’.”
Trong khi nói chuyện, cô nhìn thấy Thịnh Linh Uyên liếc miếng beefsteak bên cạnh vài cái, sắp nguội rồi cũng không động vào, biết hắn chê tảng thịt bò này to, bèn bưng đến cắt giúp hắn. Cắt xong, thấy Thịnh Linh Uyên hơi ngạc nhiên nhìn mình, mặt Bình Thiến Như lại thoáng chốc đỏ bừng lên, cô dè dặt hỏi: “Ngài muốn ăn món này ạ? Tôi ừm… tiện tay…”
Bình Thiến Như vừa nhát gan vừa hướng nội, ngoại hình cũng không xinh, từ nhỏ đến lớn, cô dường như luôn không hợp với mọi người xung quanh, nếu không chịu cắp đuôi cẩn thận làm người, thì sẽ có nguy cơ trở thành “quái thai”. Cô không muốn tỏ ra không hòa đồng, thế nên luôn cẩn thận cố gắng co lại bên cạnh người khác, im lặng hầu hạ đám bệnh công chúa hết kẻ này đến kẻ khác.
Vốn tưởng rằng vào Cục Dị khống thì tốt rồi, dù sao nơi này đều là quái thai, cô có thể trở lại “hành tinh quái thai” làm chính mình, không ngờ quy tắc ngầm quy tắc nổi của “đám quái thai” cũng không hề ít hơn so với người bình thường.
Ánh mắt dè dặt “Tôi muốn cái kia, nhưng tôi không nói, cô phải tự hiểu ý, chủ động đưa cho tôi” của Thịnh Linh Uyên khi nãy quá quen thuộc, Bình Thiến Như vô tình dùng cách đối phó với đám bệnh công chúa để đối phó với ông lớn.
Khóe mắt Thịnh Linh Uyên hơi cong lên, Bình Thiến Như càng đỏ mặt hơn, thậm chí hơi ù tai.
“Ngài… ngài có kiếm minh không?” Cô lắp bắp nói, nói xong lại cảm thấy từ “kiếm minh”[1]
này phát âm nghe giống chửi người ta, bối rối sửa lại, “Không phải, ý… ý tôi là nên gọi ngài thế nào?”
Thịnh Linh Uyên nghĩ ngợi một chút, hắn đã nói cái tên “Linh Uyên” này khi ở Xích Uyên, tiểu yêu Tuyên Cơ kia đã che giấu thân phận giúp hắn, hắn cũng không cần thiết phá hỏng sau lưng, bèn nói một cái tên khác của mình, “Ta tên Tiêu, ngươi cũng là… ‘khả năng đặc biệt’ mà họ nói à?”
“Đúng vậy, nhưng tôi cũng không biết khả năng đặc biệt của tôi là gì, đôi khi tôi cảm thấy Dương Triều còn giống ‘khả năng đặc biệt’ hơn tôi. Cục cũng không kiểm tra ra, chỉ biểu hiện mức độ năng lượng của tôi vượt qua ‘tuyến phân định khả năng đặc biệt’, thế là mơ hồ tuyển tôi vào.” Bình Thiến Như cười khổ, “Không khéo là ngày đó thiết bị đo bị hỏng, nếu không tôi bây giờ đã ở lại trường làm nghiên cứu viên rồi. Đúng rồi, ngài không biết nghiên cứu viên là gì nhỉ…”
Thịnh Linh Uyên giống như từ đầu đến cuối cũng chưa nói mấy câu, nhưng sau một bữa cơm, Bình Thiến Như không hiểu sao đã kể hết cuộc đời mình, ngay cả “chuyện riêng tư” của con chó nhà hàng xóm cũng không giữ lại.
Cô không phải là người hay nói, rất hiếm khi có thể chuyện trò vui vẻ như vậy với người khác, cơm nước xong đi lấy hóa đơn, cả người còn mơ mơ màng màng, hoài nghi mình có khuynh hướng dại trai bí ẩn, gặp một người đẹp trai là không giữ được lưỡi. Lúc ký hóa đơn, cô vô tình quay đầu lại, thấy kiếm linh tự xưng là “Tiêu” kia hơi suy tư nhìn mình chăm chú, nhưng ánh mắt không hề dừng lại ở cô, mà giống như đang xuyên qua cô nhìn cái gì khác.
Ánh mắt ấy bình tĩnh mà vui mừng, nhưng dường như lại chứa đựng một chút buồn bã xa vời.
Bình Thiến Như sửng sốt, khi muốn nhìn kỹ lại, hắn đã hoàn hồn, thoáng nở nụ cười với cô, sự chú ý bị kem ly trong tay một đứa trẻ thu hút đi, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mười phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Bình Thiến Như, Thịnh Linh Uyên rốt cuộc biết cách ra ngoài từ cửa chính khách sạn. Hắn cầm ly kem nhiều màu sắc, ngồi trên quảng trường nhỏ trước khu đô thị tổng hợp dưới lầu khách sạn ngắm người.
Nhờ ơn hắn, siêu thị bị thủng một lỗ, đã đóng một nửa, có đội thi công khẩn cấp đang sửa gấp. Tuy vậy, hôm nay là cuối tuần, trên quảng trường vẫn có dân thành phố nối liền không dứt.
Thịnh Linh Uyên buộc mái tóc dài lại, ngồi cạnh đài phun nước, cho dù mặc quần áo thể thao không thể bình thường hơn, ngoại hình vẫn quá chói mắt, khiến mọi người qua lại đều không khỏi quay đầu nhìn hắn. Bệ hạ từ nhỏ đã lớn lên trong tiêu điểm tầm mắt của mọi người, không sợ bị nhìn, ai chạm phải ánh mắt hắn, hắn còn cười với người ta.
Người qua đường của nửa quảng trường đều bị nụ cười của hắn làm cho đỏ mặt, chưa được một lúc, đã có mấy cô bé đi tới hỏi xin hắn tài khoản WeChat. Thịnh Linh Uyên không biết “tài khoản WeChat” là gì, nhưng không gây trở ngại cho hắn khéo léo lảng qua đề tài này, nói chuyện vui vẻ với người ta như thường.
Tuyên Cơ từ bệnh viện trở về, từ bãi đậu xe đi thang máy lên khu hút thuốc ngoài trời, dựa lan can nhìn xuống, lập tức trông thấy cảnh này.
Hắn đốt điếu thuốc lấy của Lão Vương, đăng nhập mạng nội bộ của Cục Dị khống.
Hệ thống làm việc điện tử của Tổng cục không tệ, kết cấu rõ ràng, việc đăng ký lập hồ sơ cho “khí linh” có thể trực tiếp điền online, Tuyên Cơ lướt nhanh qua toàn bộ
Bản cam kết phụ trách hoàn toàn
kia, dạ dày đau quặn.
Quả đúng là phụ trách hoàn toàn, không phân lớn nhỏ, ngay cả quy định như “khi đi công tác, chi phí ăn ở ngoài mức quy định do người phụ trách tự lo” cũng được viết vào.
“Cái khỉ gì vậy.” Tuyên Cơ nằm nhoài trên lan can như không xương.
Hắn tuyệt đối không thể ký cái này, “phụ trách”, tiền đề phải là hắn có thể khống chế được.
Khống chế nhân hoàng? Nghĩ gì vậy!
Vả lại Thịnh Linh Uyên đâu phải kiếm linh thật.
Về phần đưa bệ hạ đến phòng cách ly của Tổng cục, thì càng là nói giỡn, cụ ấy không hài lòng, còn không lật tung tòa nhà trụ sở chính?
Lúc này, hắn trông thấy Thịnh Linh Uyên đã ăn kem xong, có một cô bé bị bạn đẩy ra, đi tới xấu hổ hỏi câu gì đó, Thịnh Linh Uyên vui vẻ gật đầu đồng ý, cô bé kia che mặt, chạy đến quán đồ ngọt gần đó như một làn gió, mua cho hắn một ly thức uống nóng to bự, lại chạy đi như một làn gió.
Tuyên Cơ: “…”
Hắn cảm thấy bệ hạ cũng không cần có thân phận gì nữa, về sau bán nụ cười ở ven đường là đủ để hắn sống rất tốt rồi.
Tuyên Cơ thoát khỏi hệ thống, khóa màn hình di động, quyết định không lập hồ sơ.
Lập gì mà lập? Dù sao Thịnh Linh Uyên cũng sẽ không ngoan ngoãn ở lại, đến lúc đó cứ nói kiếm của mình mất rồi là được.
Hắn không hỏi Thịnh Linh Uyên về sau có dự định gì, hỏi cũng vô ích, lão quỷ đó không thể nói thật.
Mặc dù hai người cùng nhau ra vào mộ vu nhân, lại mấy lần bị buộc chiến đấu trên cùng một trận tuyến, nhưng cho tới bây giờ, cơ bản vẫn là tình hữu nghị bằng nhựa bẻ một phát là gãy. Càng phiền phức hơn là, vừa dính máu đối phương là hai người bọn họ sẽ sinh ra mối liên hệ khó nói hết, đi với nhau cũng bất tiện, Tuyên Cơ suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn là Thịnh Linh Uyên, chuyện ở mộ vu nhân vừa kết thúc, hắn hẳn là đã chuẩn bị đi rồi.
Lúc gội đầu cho vị bệ hạ kia, Tuyên Cơ đã nói tường tận quá trình mình có được thân phận này, với sự thông minh của Thịnh Linh Uyên, chắc hắn phải hiểu mình đang ẩn ý chỉ dẫn hắn cách trà trộn vào loài người như thế nào.
Lúc này, Thịnh Linh Uyên dường như cảm nhận thấy ánh mắt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Tiếng người ấy vang lên bên tai Tuyên Cơ: “Đa tạ khoản đãi.”
Tuyên Cơ nhoài lên lan can, uể oải vẫy tay chào hắn.
“Phương pháp kiểm tra bươm bướm mặt người đã để lại cho các ngươi, nhớ giải quyết dứt khoát, để tránh đêm dài lắm mộng.” Thịnh Linh Uyên đứng dậy, “Tiểu yêu, cáo biệt từ đây nhé.”
Nói xong, hắn bưng ly chocolate nóng kia, nhấp một ngụm nhấm thử, quay lưng đi vào biển người mênh mang, bộ đồ thể thao màu trắng và mái tóc dài nổi bật thoáng cái đã không thấy đâu.
Trước khi kịp phản ứng, Tuyên Cơ đã đứng bật dậy, vô thức muốn đuổi theo. Nhưng vừa bước một chân lên lan can, hắn lại định thần, nghĩ thầm: “Thế này chẳng phải rất tốt à?”
Đúng lúc này, Tiêu Chinh gửi tin nhắn đến. Lúc này, Chủ nhiệm Tiêu bị cách ly hai mươi tư tiếng mới nhớ tới hỏi hắn chuyện kiếm linh, Tuyên Cơ dập điếu thuốc, vừa đi vừa gọi điện thoại lại, “Tôi đang muốn nói với ông việc này đây Lão Tiêu, binh khí bản mạng mất rồi cần lập hồ sơ không? Ôi… ai biết được chứ! Trở về không tìm thấy, chắc bỏ nhà đi bụi rồi… Ông nói xem, chuyện này… tôi còn chưa được nhận tháng lương đầu tiên, mà đã lỗ mất mấy bộ quần áo cộng thêm một thanh kiếm! Có thể thanh toán không? Tôi thấy Bí Ngân đám Nguyệt Đức Công trộm ra không tệ, bảnh hơn thanh kiếm cùi của tôi…”
Thịnh Linh Uyên chưa đi xa. Hắn không vội tìm thân phận cho mình, chuyện âm trầm tế văn chưa giải quyết, hắn không yên tâm rời khỏi đám hậu bối không đáng tin cậy này.
Hắn đã giở trò trên tờ chú tộc vu nhân cho Tuyên Cơ, nhân bóng đêm, Thịnh Linh Uyên lướt qua nóc nhà cao tầng, nhanh như một làn gió, theo hơi của chú văn kia đến bệnh viện của Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh scan chú văn Tuyên Cơ cho hắn lên máy tính – tên người chim kia nói hiệu lực của thứ này nằm ở văn tự trên đó, viết hay in không quan trọng. Sau đó, hắn tạo watermark bằng phù chú, in vào thông báo khẩn cấp, không xin chỉ thị từ Cục trưởng Hoàng.
Ngày hôm sau vừa đúng thứ Hai, chín giờ sáng, các đơn vị đều đang tổ chức cuộc họp buổi sáng như thường lệ.
Chính vào lúc này, phù chú của tộc vu nhân bị nén trong email, đánh dấu trọng điểm “ưu tiên hàng đầu”, thoáng chốc được gửi đến phân bộ Cục Dị khống các nơi trên cả nước qua mạng nội bộ. Cùng một thời gian, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy bản
Thông báo về việc điều tra sử dụng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, khai man nhân số thương vong trái pháp luật. Đây là lần đầu tiên phía chính phủ lên tiếng kể từ khi Tất Xuân Sinh xảy ra chuyện tới nay, vô số bàn tay chột dạ, tò mò, hóng hớt đã mở email ấy.
Giây phút văn kiện điện tử được mở ra, trên mỗi người đều sáng lên ánh sáng hoặc trắng hoặc đỏ.
Cùng lúc đó, Tuyên Cơ choàng tỉnh dậy từ một giấc mơ kỳ lạ.
Hắn không phải người bình thường, thông thường không nằm mơ, đặc biệt là sau khi nhẫn thánh hỏa vỡ nát, ngay cả bóng lưng có thể là của Thịnh Linh Uyên cũng không còn xuất hiện.
Hơn nữa, bình thường ở trong mơ, hắn cũng chỉ là một thị giác, giống như xem phim từ bên ngoài màn hình, bản thân không ở trong đó. Nhưng giấc mơ lần này rất lạ lùng, Tuyên Cơ cúi đầu nhìn trường bào màu lửa trên người mình, bóp bóp bàn tay – hắn lại có cảm giác!
Đúng lúc này, chân hắn đột nhiên tự mình di chuyển, kéo hắn đi đến một hướng.
Tuyên Cơ: “Chuyện gì đang diễn ra?”
Hắn phát hiện mình chân trần, lặng thinh đi vào một tẩm điện, xung quanh có người dáng vẻ như tôi tớ ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía hắn một cái.
Tuyên Cơ giật mình, song tôi tớ kia dường như không nhìn thấy hắn, lại buồn ngủ nhắm mắt tiếp.
“Mình bây giờ là cái gì? U linh? Ma? Toàn thân đỏ rực, không phải ác quỷ chứ… Sao còn đi vào trong, đây là đâu?”
Hắn không tự chủ được đi qua lớp lớp màn sa, dừng bước, chăm chú nhìn người bên trong từ xa.
Người đó nằm ngửa, cho dù đang ngủ, dường như vẫn bất an cau mày, mặt mày lệ khí bức người.
Là Thịnh Linh Uyên.
Tuyên Cơ ngây người, nhìn hắn một lúc lâu, thân thể này vẫn không có vẻ muốn di chuyển. Hắn thầm nghĩ: “Đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng ngủ của người khác, rất giống biếи ŧɦái đó… Ôi, vừa nói xong đã di chuyển rồi.”
Hắn do dự bước đến bên giường, nghiêng người ngồi xuống, không biết là hắn quá nhẹ hay là giường quá cứng, trên giường lại không có một chút vết lõm nào.
Tuyên Cơ nghe thấy chính mình thở dài khe khẽ, “Từ nay quyết biệt, về sau e rằng không có ngày gặp lại nữa.”
Thịnh Linh Uyên dường như nhíu mày chặt hơn, Tuyên Cơ nhìn mặt hắn, thẫn thờ, trong lòng bỗng nhiên trỗi lên nỗi bi thương và quyến luyến không nói thành lời.
Sau đó, hắn phát hiện cánh tay mình không khống chế được giơ lên, bàn tay tái nhợt vươn ra từ dưới trường bào đỏ rực như lửa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thịnh Linh Uyên.
Tuyên Cơ hất đi cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt kia, “Này này này không văn minh lắm đâu! Tỉnh lại, bệ hạ, có người sờ ngươi!”
Thịnh Linh Uyên trên giường không biết có chuyện gì mà ngủ say như chết, bị người khác sờ như vậy cũng chưa tỉnh.
Tuyên Cơ tự mình nổi da gà khắp người, gắng sức muốn rút tay về.
“Thật sự giống biếи ŧɦái mà… này!”
Song gáy hắn vã mồ hôi mà tay vẫn không rút về được, cơ thể lại nghiêng về phía trước.
Trong lòng Tuyên Cơ bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Linh Uyên…”
Hai chữ này bật ra trên đầu lưỡi hắn, nhẹ nhàng đập xuống.
Giữa tiếng “á đệch” rõ to trong lòng Tuyên Cơ, thân thể có cảm giác lại không thể khống chế trong giấc mơ cúi đầu xuống, khẽ khàng mà thành kính ngậm đôi môi khô nứt của Thịnh Linh Uyên.
[1]
Kiếm minh: tên kiếm. Phát âm gần giống “tiện mệnh”.