Bệnh của tôi đã khỏi hoàn toàn.
Hóa ra khỏe mạnh là cảm giác như vậy, tôi không cần mỗi ngày đều uống thuốc như ăn cơm ba bữa, trừ việc mỗi tháng phải tái khám một lần, cũng không còn phải dính líu gì tới bệnh viện nữa. Quan hệ của tôi với mẹ càng ngày càng tốt, bây giờ nhớ lại, lúc trước tôi và mẹ cãi nhau vẫn là do tôi sai nhiều hơn, khi ấy tôi quá tùy hứng, quá coi mình là trung tâm, ngang ngược vô lí vô cùng. Đương nhiên là ở trường tôi có nhiều bạn bè hơn, sau khi mọi người biết tôi hết bệnh, vậy mà lại có mấy tên con trai làm cho tôi một tiệc chúc mừng nho nhỏ.
Phải rồi, tôi còn thay đổi kiểu tóc. Tôi vuốt hết tóc lên, ai cũng bảo như vậy trông rất đẹp. Tích Diệp chắc hẳn cũng nghĩ như vậy nhỉ? Bởi vì mỗi khi tôi nhìn mình trong gương, tôi lại trông thấy cậu ấy mỉm cười.
Tôi thi đậu đại học S, lựa chọn khoa ngoại ngữ. Nói đến viết tiểu thuyết, tôi cũng đã viết từ lâu, vẫn luôn viết trên mạng, vô tình nhớ lại một vài kí ức, lại lặng lẽ viết xuống. Tôi vẫn chưa hề có danh tiếng gì, nhưng tôi cũng không quan tâm. Tôi cảm giác như mình đang viết lại những chuyện cũ về Tích Diệp, mỗi một tác phẩm đều có hình bóng của cậu ấy, tôi sẽ luôn viết cậu ấy thật đẹp, thật ưu nhã, thật thiện lương, thật dịu dàng, tuy rằng phải trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cuối cùng luôn có thể có được hạnh phúc.
Tôi đi làm xong sau đó mới ra nước ngoài, không có đơn giản như tôi đã tưởng, tôi thậm chí phải tiêu tốn hơn nửa số tiền tiết kiệm của mình mới có thể đi Tây Ban Nha.
Đến nơi đó rồi, cuối cùng tôi mới cảm thấy số tiền đó cực kì xứng đáng. Barcelona thật đúng là một thành phố trong mơ! Những nóc nhà như bánh kem bơ, những vách tường làm từ gạch men ngũ sắc, còn có những băng ghế dài chạm trổ kì dị, hết thảy mọi thứ đều khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Khi tôi bước vào nhà thờ lớn, tôi nhìn thấy cửa kính màu sắc rực rỡ như trăm hoa đua nở, cảm hứng mãnh liệt ngập tràn bao phủ quanh tôi.
Trong tích tắc đó, tựa như tôi nhìn thấy Tích Diệp bước trên những màu sắc thăng trầm, ngân nga khúc hát đi về phía tôi.
Tai lắng nghe thấy những nốt nhạc thánh vang lên trong giáo đường, tôi mới nhớ ra lúc trước, khi tôi khóc, cậu ấy ngồi cạnh tôi hát những gì. Đó là bản xướng ca trong nhà thờ, là bản nhạc tôi vẫn luôn thích nghe từ lúc nhỏ đến khi lớn….. Tôi biết, bài hát này là một câu chuyện về sự bảo vệ, khi đó cậu ấy muốn nói với tôi: Cậu ấy tựa như không khí trong suốt, sẽ vẫn luôn ở xung quanh tôi, bảo vệ tôi.
Khi tôi ra khỏi nhà thờ lớn, trong lúc vô tình nhìn thấy bồn hoa, ở nơi đó những bông hoa lưu li sắc tím đang không ngừng lay động.
Tôi đột nhiên nhớ tới thời gian tôi còn nằm viện, cậu ấy đến tặng hoa cho tôi, sau lại đến nhà tôi cũng chưa từng quên mang theo những bông hoa ấy.
Bạn bè nói cho tôi, ngôn ngữ của hoa lưu li là kí ức vĩnh hằng và tình yêu đắm say vĩnh cửu.
Ngàn vạn tinh tú sắc tím không ngừng xôn xao trong bồn hoa.
Mỹ lệ như vậy, lại không có hương thơm, tựa như không khí, lại tựa như cậu ấy.
Tôi đã không thể cảm nhận thấy cậu ấy, cũng không còn có thể ngửi thấy hương thơm trên người cậu.
Nhưng mỗi ngày, tôi đều có thể cảm nhận rõ ràng, cậu ấy đã từng tồn tại, không những vậy, cậu vẫn luôn tồn tại.
Tôi hướng tới nhà thờ lớn, chắp tay trước ngực, hôn lên ngón tay của chính mình.
Cơ thể con người luôn đối xứng, tựa như một đôi tình nhân.
Tai trái yêu tai phải, mắt phải thương mắt trái, tay phải với tay trái là người tình của nhau….Vậy nên, khi tự mình ôm chính mình, khoảnh khắc mười ngón tay đan nhau
giống như đan vào kẽ tay người yêu vậy, sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Tôi tên Diệp Hi, cậu ấy là Tích Diệp.
Tên của chúng tôi đối xứng với nhau, chúng tôi cùng nhau chia sẻ một sinh mệnh.
Cậu ấy là một linh hồn khác của tôi, là người yêu trong thân thể tôi, là người yêu sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Tôi bây giờ, thật sự vô cùng hạnh phúc.
___The End___