Người Yêu Trong Thân Thể

Chương 5: Sự xuất hiện của cậu trong giấc mơ khiến tôi không còn sợ ngủ nữa 2

Tôi biết, mình thích đi dạo với Tích Diệp trong khu nhà này.

Tôi đi đằng trước, cậu đi theo sau.

Tay tôi vẫn luôn chạm lên những viên gạch tráng men lạnh lẽo, chậm rãi đi về phía trước. Thỉnh thoảng dừng lại một chỗ, mở cửa kính ra, hưởng thụ ngọn gió thơm mát ngày hè, híp mắt nhìn lên không trung, ánh dương buổi chiều tà vô cùng mỹ lệ.

Lúc này, Tích Diệp cũng sẽ ngẩng đầu, cùng nhìn lên với tôi.

Những lọn tóc vuốt ra sau của cậu bị gió thổi rối loạn, những sợi tóc tinh tế nghịch ngợm bay nhảy trong gió.

“Thật xinh đẹp!” Cậu kinh ngạc nhìn lên những dải mây trôi trên bầu trời.

Đúng vậy, màu cam hồng, màu hồng tím, hồng đỏ, tím nhạt liên tục phát quang nhuộm cả bầu trời, quả thực giống như được tiến vào một thế giới cổ tích…..Mà tôi lại không quá chú ý đến mây trời, bởi vì cảnh sắc như vậy tôi đã thường xuyên được ngắm nhìn ở nơi này rồi. Đương nhiên còn có nguyên nhân càng quan trọng hơn.

Tôi cũng không hiểu được tại sao, ánh mắt lại cứ phiêu đãng trên người Tích Diệp. Nếu không phải do ngại ngùng sợ bị cậu phát hiện, tôi nguyện sống luôn trên người cậu, nhìn thấu mọi thứ thuộc về cậu.

Sau cùng, chúng tôi đi lên tầng cao nhất của tòa học.

Nơi đó là căn cứ bí mật của rất nhiều học sinh.

Rất nhiều người dùng đủ loại màu mực ghi lại lời nhắn trên tường, kiểu như “Tui rất cô đơn, ai muốn có người iu, gọi 01xxxxxx.”; “Anh yêu em, XXX”; “XX là đồ ngu ngốc!”; “Đam mỹ vạn tuế!” “Điều gì làm bạn không vui, nói ra để cả làng giải khuây chút nào.” “Mười đồng cho ai nhảy từ đây xuống, không mặc cả, không giảm giá”………..

Chúng tôi xem từng tin nhắn hài hước được lưu lại, đôi khi còn cười không dậy nổi.

Cuối cùng chúng tôi cũng quyết định lưu lại một dấu ấn của riêng mình. Hai đứa đều chọn để lại dấu chân, của tôi cao hơn, của cậu ấy thấp hơn, để lại dấu chân xong, cả hai đều đồng loạt cười phá lên. Lúc sau, chúng tôi lại dựa vào vách tường, bắt đầu nói chuyện linh tinh.

“Tại sao tôi lại không hay gặp cậu nhỉ? Rõ ràng chúng ta chỉ kém nhau có một tầng lầu thôi mà.” Rốt cuộc tôi cũng nhịn không được hỏi.

“Nhưng tôi lại rất thường xuyên nhìn thấy cậu đó.” Cậu không trả lời câu hỏi.

“Vậy sao cậu lại không đến chào tôi?!”

“Cậu hy vọng tôi đến chào cậu sao?”

“Vô nghĩa!” Tôi có chút hết nói nổi.

Cậu ấy lại mỉm cười: “Được thôi, vậy về sau tôi thấy cậu nhất định sẽ đến nói xin chào.”

“Tại sao tôi lại không nhìn thấy cậu ở sân thể dục nhỉ?”

“Tôi không học thể dục… Học kì này tôi chỉ tới có hai tiết mà thôi, đương nhiên cậu không nhìn thấy tôi rồi.”

“Chẳng lẽ cậu không cần tham gia tập thể dục buổi sáng luôn sao?”

“Ừ, buổi sáng tôi cực kì buồn ngủ, thời gian tập thể dục tôi đều dùng để ngủ cả.”

“…..” Khóe miệng tôi run rẩy, “Giáo viên lớp cậu đều mặc kệ sao?”

“Cô ấy mắng tôi rất nhiều lần nhưng tôi vẫn không nghe, sau này cô ấy cũng mặc kệ tôi.”

Tôi sửng sốt hồi lâu, sau đó lầm bầm nói: “Tôi còn nghĩ thành tích của cậu rất tốt nữa chứ…..”

“Không tập thể dục có liên quan gì đến thành tích sao? Không phải tôi tự tâng bốc đâu, nhưng thành tích của tôi lúc nào cũng tốt lắm…..”

Nói đến thành tích – bổn phận của học sinh, tôi lại kích động hẳn lên: “Vậy, lần trước cậu thi văn được bao nhiêu vậy?”

…………..

Kết luận cuối cùng là, thành tích của cái tên Tích Diệp này quả thực không tồi, không khác tôi là bao, mà phải nói là tôi thuộc top 50 toàn khối đó. Như vậy càng tốt, tôi lại thừa cơ mà trao đổi, không bằng từ nay về sau cùng nhau học đi? Đương nhiên là, cậu ấy đồng ý.