Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 5

Chương 5: Võ công
Võ công là một môn bí thuật.

Ở thời đại mà dị năng hoành hành này, muốn tìm tung tích của võ công chính là khó càng thêm khó.

Tưởng Mộc Mộc không tìm được thứ gì hữu dụng ở thư viện, lên mạng tra lịch sử trước tận thế, vẫn không có phát hiện gì.

Cố gắng nhớ lại những chuyện ở đời trước, võ công chẳng qua chỉ là một từ ngữ tình cờ nghe được.

Khi đó thân thể hắn đã làm phẫu thuật cải tạo gien, dị năng cũng đã sử dụng đến vô cùng thuần thục, cho nên không bỏ ra bao nhiêu tinh lực trên cái thứ võ công này, đi theo Đàm Thu Minh đến nơi đó, không có dừng lại mấy ngày liền rời đi.

Vốn là có thứ muốn lấy ở nơi đó, bởi vì tới trễ một bước, không lấy được gì cả nên đi ngay, ký ức lưu lại trong đầu cũng không phải là quá nhiều.

Loáng thoáng còn nhớ rõ nơi đó gọi là rừng Hắc Thạc!

Mặc dù Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn đi theo Đàm Thu Minh, nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không rõ công việc của Đàm Thu Minh là gì, chỉ biết Đàm Thu Minh hình như tìm kiếm những thứ quý hiếm trên thế giới.

Cuộc sống của y tựa hồ là dựa vào những thứ quý hiếm đó, thời điểm có hàng hóa có thể phất lên trong nháy mắt, nếu mấy năm hoặc mấy chục năm không tìm được gì sẽ nghèo khổ vất vả.

Tưởng Mộc Mộc cho tới bây giờ chưa từng nghe y nhắc qua thứ mà y vẫn luôn tìm là cái gì.

Khi đó, Đàm Thu Minh nghe được ở rừng Hắc Thạc có hàng, lập tức mang theo một đám người rầm rầm rộ rộ lên đường.

Nhưng mà cuối cùng hình như không tìm được hàng hóa, hoặc là hàng hóa bị người đoạt đi trước một bước, Đàm Thu Minh tức giận đến hai ba ngày, chỉ có Tưởng Mộc Mộc ở một bên không ngại phiền hà an ủi y.

Tưởng Mộc Mộc rất muốn biết đến tột cùng là thứ gì khiến cho Đàm Thu Minh để ý như vậy, bình thường cho dù không lấy được hàng, uống chút rượu liền giải quyết, lần này vậy mà tức giận lớn đến thế.

Nghĩ như vậy, Tưởng Mộc Mộc cũng muốn đến rừng Hắc Thạc một lần nữa.

Hắn vẫn còn một chút ấn tượng, người ở nơi đó tương đối chất phác, Tưởng Mộc Mộc rất thích bọn họ.

Có lẽ có người sẽ nói bọn họ thực lạc hậu, nhưng nhìn kỹ thì thật ra không phải vậy, bọn họ chẳng qua là không thích quá mức dựa vào dị năng hoặc là công nghệ cao thôi. Nhưng nếu có chỗ phải dùng đến khoa học kỹ thuật, bọn họ cũng sẽ không không cần.

Chỉ cần có thể thông qua hai tay hai chân của mình mà hoàn thành, thì sẽ không dùng những công cụ khác, người ở rừng Hắc Thạc chính là như vậy.

Tưởng Mộc Mộc tuy rằng chỉ đi qua một lần, nhưng hắn vẫn rất thích nơi đó, ở đó hắn quen biết một người thường xuyên giúp đỡ hắn, ngoại hiệu là Đại Lang.

Đại Lang là người lớn lên ở rừng Hắc Thạc, làm người thành thật, mặc dù không có dị năng gì, nhưng thân thể cậu ta cũng vô cùng cường tráng.

Mà Tưởng Mộc Mộc chính là từ trong miệng cậu ta nghe được cái từ võ công này.

Võ công nặng ở tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể!

Cũng không giống dị năng có thể có được nhiều loại tuyệt chiêu hoa lệ, đủ loại thuộc tính, võ công chỉ là võ công mà thôi.

Nhưng là, bởi vì gien dị năng đã sớm đem tiềm năng trong thân thể nhân loại phát huy đến cực hạn, cho nên bọn họ đều không thích hợp để luyện võ công.

Hiểu biết của Tưởng Mộc Mộc về võ công cũng chỉ có nhiêu đó, những thứ khác không kịp hỏi thăm, hắn vốn còn muốn cùng Đại Lang tìm hiểu rõ hơn một chút, Đàm Thu Minh lại muốn rời đi, hắn cũng chỉ có thể rời đi theo.

Mấy ngày nay, Tưởng Mộc Mộc luôn ở trên mạng tìm kiếm tin tức liên quan tới rừng Hắc Thạc.

Rừng Hắc Thạc nằm trong vùng rừng cận nhiệt đới ở phía đông bắc Thiên triều, khí hậu ấm áp nhiều mưa, núi cao hùng hậu, cành lá xum xuê, người nơi đó sống dưới chân núi hoặc là giữa sườn núi, giữ lại dã tính đặc hữu của rừng rậm.

Tưởng Mộc Mộc cũng chuẩn bị tìm thời gian đến rừng Hắc Thạc gặp Đại Lang một chút, hắn đã trở lại mười năm trước, lúc đó Đại Lang chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, hiện tại Đại Lang có phải vẫn còn là một đứa bé không?

Tưởng Mộc Mộc quá mức đắm chìm trong tin tức về rừng Hắc Thạc, thậm chí Tưởng Mộc Cận đi đến phía sau hắn hắn cũng không biết.

Tưởng Mộc Cận nhìn mấy trang mạng trên màn hình không phải là võ công thì chính là rừng Hắc Thạc, nhất thời nghi hoặc nhìn ca ca đang rất nghiêm túc, khóe miệng giương lên nụ cười xấu xa.

Tưởng Mộc Cận ở phía sau từ từ mở hai tay ra, dùng sức một cái đem Tưởng Mộc Mộc ôm vào trong ngực, lớn tiếng lại mang theo ngữ khí làm nũng nói: “Ca ca!”

Tưởng Mộc Mộc đột nhiên bị kinh sợ, làm hắn nhớ lại Đàm Thu Minh thường từ sau lưng đánh lén hắn, Đàm Thu Minh không để ý tới ý nguyện của hắn liền hành động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân hắn rét run.

Toàn thân Tưởng Mộc Mộc cứng đờ, Tưởng Mộc Cận nhạy cảm cảm giác được Tưởng Mộc Mộc khác thường, tay buông lỏng một chút nói: “Ca ca?”

Nghe được giọng nói của cậu, Tưởng Mộc Mộc lúc này mới phản ứng kịp, thì ra không phải là Đàm Thu Minh, hắn còn tưởng rằng Đàm Thu Minh khi nào thì chạy đến phòng của hắn chứ, thở phào nhẹ nhõm nói: “A …… thì ra là em à, Mộc Cận …..”

“Nếu không thì còn ai nữa? Ca ca …… anh, không sao chứ?” Tưởng Mộc Cận lo lắng nói, đang suy nghĩ có phải tại mình làm quá mức nên tức giận không, lại phát hiện trong lời nói của Tưởng Mộc Mộc có chỗ đáng ngờ.

“Không có …… em đột nhiên làm anh sợ muốn chết!” Tưởng Mộc Mộc chột dạ nói: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể tới phòng ca ca sao? Ca ca, anh đang xem gì vậy?” Tưởng Mộc Cận không định buông đôi tay đang ôm ca ca ra, tầm mắt dừng trên màn hình.

Tưởng Mộc Cận có chú ý tới, mấy ngày nay, Tưởng Mộc Mộc rất dị thường, hình như đang tra tìm thứ gì đó.

Tưởng Mộc Mộc cũng không có ý định gạt đệ đệ, thuận miệng liền nói: “Võ công!”

Tưởng Mộc Cận kinh ngạc, bắt lấy bả vai Tưởng Mộc Mộc, xoay người để cho hắn mặt đối mặt với cậu, muốn từ trên mặt hắn tìm ra chỗ nào không ổn, sau một lát nói: “Ca ca, anh là nghiêm túc?”

Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái: “Đương nhiên là nghiêm túc.”

Tưởng Mộc Cận thở dài, xem ra Tưởng Mộc Mộc thật sự đã quyết định, có vẻ cũng đã cân nhắc qua, cậu đứng thẳng người nói: “Thì ra là như vậy, võ công à …… ca ca mấy ngày nay anh đều là đang điều tra cái này sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao ca ca không tìm mẹ? Anh quên, ông bà ngoại chính là chuyên môn nghiên cứu về võ công sao!”

“Ai?” Tưởng Mộc Mộc khϊếp sợ nhìn Tưởng Mộc Cận, cái này hắn thật đúng là một chút cũng không biết, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói ông ngoại bà ngoại nghiên cứu phương diện này: “Bí thuật này không phải là đã thất truyền sao? Như thế nào lại có người nghiên cứu?”

“Mặc dù là bí thuật, nhưng cũng có rất nhiều người để ý tới mà, nếu không sao ca ca lại như ruồi mất đầu ở đây tìm loạn chứ?”

“Anh….” Tưởng Mộc Mộc xấu hổ cúi đầu, trước mặt Tưởng Mộc Cận, hắn đột nhiên nhận ra cho dù mình có hai mươi tám năm kinh nghiệm ở đời trước, cũng vẫn là rất ngu ngốc.

“Được rồi, em cũng không có ý muốn trách ca ca!” Tưởng Mộc Cận nở nụ cười: “Chẳng qua là, ca ca, sau này có chuyện gì có thể cùng em thương lượng trước không? Mặc dù không biết em có thể giúp được hay không, nhưng mà ca ca anh cũng không cần có chuyện liền một mình mình gánh vác, chúng ta không phải là người thân mật khắng khít nhất sao? Anh có thể đừng khách khí như vậy hay không, em sẽ rất thương tâm đó! Hơn nữa, anh cái gì cũng không nói, em ……”

“Anh biết rồi, Mộc Cận, sau này có chuyện gì cũng sẽ nói trước với em được chưa?” Tưởng Mộc Mộc rất sợ cậu lại bắt đầu lải nhải không ngừng, trước đây hắn phải chịu tội không ít đâu: “Đúng rồi, bây giờ mẹ đang ở nhà sao?”

Tưởng Mộc Mộc cố gắng nói sang chuyện khác, hơn nữa, hắn cũng không phải như ruồi mất đầu tìm loạn, hắn thật sự nghe nói về võ công ở rừng Hắc Thạc, nhưng làm sao hắn có thể nói với Mộc Cận cái này chứ!

Tưởng Mộc Cận cũng không náo loạn nữa, đột nhiên nằm trên giường Tưởng Mộc Mộc nhìn trần nhà nói: “Mẹ với cha đi ra ngoài, tham gia yến hội rồi!”

“Yến hội? Vậy sao em vẫn còn ở đây?” Tưởng Mộc Mộc đi tới mép giường, ngồi bên cạnh Tưởng Mộc Cận, nghi hoặc nhìn cậu.

Phải biết rằng, Tưởng Mộc Cận là người thừa kế Tưởng gia, thường xuyên phải theo cha tham dự đủ loại yến hội, lần này Tưởng Mộc Cận không đi thật sự khiến Tưởng Mộc Mộc giật mình không ít.

Thật ra thì hắn cũng không thích yến hội gì đó, cũng may bởi vì hắn là phế vật, cha không có yêu cầu nghiêm khắc với hắn như vậy, nhưng Tưởng Mộc Cận thì không giống, cậu là người thừa kế mà cha trọng điểm bồi dưỡng.

“Em không phải đã trở về sao? Dù sao cũng đã chào hỏi, ở đó buồn chán muốn chết, vẫn là nơi này của ca ca tốt nhất, thoải mái hơn nhiều!” Tưởng Mộc Cận nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi lâu, nói: “Ca ca, tối hôm nay em ngủ ở đây!”

Tưởng Mộc Mộc lúc này mới thấy lễ phục dạ hội trên người Tưởng Mộc Cận vẫn còn chưa thay ra, trên người còn lưu lại một chút mùi rượu, liền tức giận: “Muốn ngủ cũng phải đi tắm trước một cái, em xem em kìa, cả người đều là mùi rượu! Nhanh đi tắm, nếu không không cho phép ngủ!”

“Ca ca, để em ngủ một lát thôi!”

“Bẩn chết, mau tắm đi!”

Tưởng Mộc Mộc đem Tưởng Mộc Cận từ trên giường kéo lên, đẩy cậu vào phòng tắm, đóng cửa, đi ra ngoài.

Lâm quản gia ở trong phòng khách dọn dẹp lại chén trà, thấy Tưởng Mộc Mộc đi xuống cung kính nói: “Đại thiếu gia!”

“Mẹ tôi đâu?” Tưởng Mộc Mộc nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng ai cả.

“Phu nhân và lão gia còn chưa có trở về!” Lâm quản gia vẫn như cũ rất lễ phép rất cung kính nói.

“Vậy à? Nếu mẹ tôi trở lại, bác cho tôi biết một tiếng! Tôi có việc tìm bà.”

“Đã biết, đại thiếu gia!”

Tưởng Mộc Mộc lại đi vào phòng, tắt máy vi tính, duỗi người, cảm giác thật sự có chút mệt mỏi, nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Tưởng Mộc Cận vây quanh khăn tắm, vừa muốn mở miệng liền thấy Tưởng Mộc Mộc ngủ say, cúi đầu cười cười.

Tưởng Mộc Cận cầm di động trên bàn lên, chụp mấy tấm hình từ mọi góc độ xong lưu lại, mới khoan thai tự nhiên chui vào chăn Tưởng Mộc Mộc ngủ, ngay cả áo ngủ cũng không mặc.

Thời điểm cha mẹ Tưởng gia trở về, liền nghe Lâm quản gia nói Tưởng Mộc Mộc có việc tìm Trần Tú Nhã, Trần Tú Nhã cùng Tưởng Trạch Thành liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc, trong trí nhớ, Mộc Mộc dường như rất ít khi chủ động tìm bọn họ.

Trần Tú Nhã cũng không quản chuyện gì xảy ra, tự mình chạy lên phòng Mộc Mộc, mở cửa ra vừa nhìn ……

Hai anh em đắp cùng cái chăn, trán tựa vào trán đang ngủ say!

Lời đến bên miệng đột nhiên ngưng lại, mặc dù thật ngạc nhiên khi Tưởng Mộc Mộc đột nhiên có chuyện tìm bà, nhưng Trần Tú Nhã cảm thấy hình ảnh giờ phút này càng khó có được hơn, vội vàng lấy điện thoại di động ra từ đằng xa chụp mấy tấm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tưởng Trạch Thành nhìn bà lén lén lút lút xuống lầu, bất mãn nói: “Em đó là dáng vẻ gì vậy, ở nhà mà giống như ăn trộm vậy!”

Trần Tú Nhã ra hiệu đừng lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tưởng Trạch Thành, đem hình mình chụp đưa cho ông nhìn: “Anh xem, thật lâu rồi em không thấy hai đứa bọn nó ngủ cùng nhau! Rất đáng yêu nha, quấy rầy bọn nó sẽ bị sét đánh đó!”

“…..”

Tưởng Trạch Thành dứt khoát không nói lời nào, nhưng lúc nhìn hình có vẻ như rơi vào trầm tư.

Trần Tú Nhã rất nhanh liền chú ý đến: “Thế nào, lại nghĩ đến hắn?”

Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái, bất đắc dĩ nói: “Nếu như lúc trước anh với hắn cũng có thể giống Mộc Mộc cùng Mộc Cận như vậy, có lẽ cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế! Thật may là, bọn nó không có lặp lại con đường của anh.”

“Yên tâm đi! Không có việc gì, lấy Mộc Mộc mà nói, chắc là sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em đi làm canh giải rượu! Hôm nay anh uống cũng không ít ……”

“Được!” Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái.

Trần Tú Nhã đứng dậy đi vào phòng bếp ……

END 5