Miên Hoa Chủng Thực Viên

Chương 11

Chương 11: Giao dịch
Editor: Phong Nguyệt

Beta: Dưa_chan

Ta không biết mình vì cái gì dao động?

Có lẽ là ở một chữ kia làm ta xúc động?

“Tự do”

Ta muốn có tự do.

Sau khi ta trở lại trang viên, Litella đã vĩnh viễn không bao giờ gặp nữa.

Mà mấy nữ nhân khác cũng sợ hãi, đối ta cung kính cũng gần như đối với chủ nhân —– Kỳ thực ta rất muốn hỏi Macquarie là Litella đi nơi nào, nhưng ta tuyệt không dám hỏi. Một nô ɭệ với hắn mà nói, so với con kiến trên mặt đất còn không bằng huống chi là nhắc tới.

Còn vị Colleman kia vài tuần nữa sẽ đến thăm.

Hắn là tới thương lượng chính sự. Làm đề đốc của Anh quốc, đại sự của Macquarie cũng bao gồm cả mấy tay nắm quyền tiến hành bí mật hiệp thương.

Hơn nữa Macquarie đối đãi hắn cùng mấy vị khách nhân tôn quý kia như nhau. Không có vẻ gì đặc biệt.

Đôi khi ta nghĩ biểu tình của Macquarie lúc nào cũng như đang đeo mặt na —– gương mặt hắn luôn bảo trì băng lãnh trầm ổn, thậm chí dao động trong ánh mắt cũng không rõ ràng ——- Hắn cũng rất cô đơn đi? Chung quy hắn chưa bao giờ nói cái gì mà lấy vợ, ngoại trừ hai lần đối với ta ——— đấy là loại tình huống rất đặc biệt. Hắn cùng ta nói một ít, ta nghĩ, là hắn cũng không từng cùng người khác nói qua.

Những người hầu cùng thân tín khác đều đơn giản nghe theo tất cả chỉ thị nơi hắn, hắn chỉ dùng nhãn thần tới chỉ huy đám tôi tớ trung thành ——- Một ít người hầu theo hắn từ nhỏ có thể có được tác phong chuyên nghiệp vô cùng nhạy bén, hầu hạ hắn thư thư phục phục.

Còn ta, đang học tập.

Khí trời bắt đầu chuyển lạnh.

Trời không mưa, nhưng gió đã mạnh hơn.

Colleman tựa hồ đã quên từng nói với ta cái gì. Hắn rất bình thường ngủ nghỉ, cùng mấy vị khách nhân khác hưởng lạc, nhượng nữ nhân hầu hạ bọn họ. Macquarie không để ta biểu diễn trước mặt bọn họ, ta thuộc về phòng ngủ của hắn, mỗi buổi tối đều leo lên giường hắn.

Hoặc là nhà kính.

Nhà kính là gian phòng khách. Bốn vách tường đều gắn đầy kính, ở đây đặt không phải là giường mà là một cái bàn da mềm thật lớn, hình chữ nhật, vừa vặn cho một người nằm ở trên…

Tối đến, trong nhà kính chỉ cần đốt nến ở bốn góc.

Mở ra hai chân, đem hạ thân hoàn toàn bại lộ …

Roi da lóe sáng, mới bắt đầu quất tới cũng không nặng… chỉ khiến da thịt căng thẳng mà co quắp thành một đoàn —– roi rơi xuống bụng dưới tạo ra một vệt đỏ tươi…

Hắn đứng bên giường, xích͙ ɭõa, vẻ thâm trầm khi quất đánh dần biến đổi thành hưng phấn —– Tóc hắn vẫn buộc gọn như trước, nhưng từng giọt mồ hôi lại chậm rãi lăn dài trên cơ thể, tụ xuống ngọc hành sưng trướng đứng thẳng dưới hạ thể ——— tựa như một kiếm sĩ đang giơ lên trường mâu, mà roi da đang vung lên kia giống một con rắn nhỏ đang uốn lượn!

Hắn không trói lại chân ta, mà nhượng ta chính mình bảo trì tư thế hai chân mở rộng ——— khiến ta phải giãy giạu trong đau đớn cùng sỉ nhục…

—— Nhìn xuống phía dưới, hạ thể ở lần đầu tiên bị thương đã thay đổi một tầng da mới liền ngay cả thể mao cũng không tái mọc lên… làm cho vệt roi hiện ra càng đỏ thẫm hơn —— Hắn vươn tay, ở trên nhục hành đứng thẳng bởi vì đau đớn mà run rẩy của ta, cọ xát lên, bao phủ lấy nó—–

“Ta không thích cấp nô ɭệ đeo khuyên, vì các nàng không đáng được đeo vật sở hữu của ta ——- Nói cho ta biết, Jack, ngươi có muốn trở thành vật sở hữu của ta không?” Móng tay hắn cào xé da, ngón tay tại nơi qυყ đầυ mẫn cảm bị lộ ra thô lỗ chà xát ——- đau đến ta vô thức chảy nước mắt…

“Không… ta không muốn…” Ta tránh né, dù biết nói như vậy có thể nhượng hắn càng thêm hưng phấn tàn phá ta —– Nhưng ta thực sự e ngại loại đau đớn đến ngay cả trong mơ cũng không khác gì ấy!

“Hôm nay không chuẩn bị cồn ——– trong khí trời như thế này bị nhiễm trùng thì rất lâu khỏi… Hiện tại mở chân, Jack của ta—— người còn mười roi.”

Run run, đem hai đầu tách ra ——— mấy roi đánh vào bắp đùi liền lập tức sưng lên… Phía sau còn vài roi thì hắn ngừng lại ——- “Xoay người lại.” Hắn để ta chống tay quỳ mọp xuống, ta còn đang cho rằng hắn muốn đánh lên bộ phận kia nhưng lại cảm thấy hậu huyệt nóng ran —— hắn đem cán roi nhét vào…

“Này thực sự là mâu thuẫn a ——- Jack của ta! Ta là muốn hung hăng đánh ngươi, cho lưng ngươi, hậu huyệt người đều phải chảy máu, hở ra những vệt tím đỏ, toàn bộ lưng tựa như thảo nguyên bị đốt cháy mà đỏ rực lên! Nhưng nói như vậy, ta liền khồng thể dùng thân thể ngươi thỏa mãn ta a—– muốn vết sẹo biến mất hẳn ít nhất phải một tháng… Jack của ta, chuyện này thực là mâu thuẫn a!”

Hắn ở trước mặt ta thì thào như thế——–

Ánh mắt hắn chứa đầy lửa nóng, tràn ngập du͙© vọиɠ, điên cuồng cần thỏa mãn!

“A…” Ta chỉ có thể vì đau đớn nơi bắp đùi mà run rẩy rêи ɾỉ——- hoàn toàn không biết rêи ɾỉ nơi ta càng châm ngòi hắn bạo phát!

Buộc chặt dây trói, lưng ta cứ thế trần trụi phơi bày —— ta bị trói trên bàn da, hai chân bị buộc xuống hai góc bàn —– người hầu từ ngoài cửa tiến vào nhét vào miệng ta thứ bịt mõm của ngựa ——- Cực độ sợ hãi nhượng ta liên tục phí công giãy giụa…

——-Ta không muốn! Ta không muốn! Ta không muốn tái chịu thêm một lần quất đánh như vậy nữa!

Như bị ngọn lửa liếʍ qua! Một roi rơi trên lưng ——– ta muốn kinh hô, nhưng ngay lập tức những tràng roi quất liên tục xả xuống mọi nơi…

Lúc đầu ta còn dùng mũi hừ thanh, sau ta vô ý thức chảy ra nước mắt, cuối cùng chỉ còn bất lực thở dốc rêи ɾỉ…

Kết thúc, trong đại sảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của Macquarie…

Roi toàn bộ đều rơi trên lưng —— bởi vì nơi kia hắn còn muốn sử dụng tới —- Khi hắn dồn sức xuyên thủng ta thì lúc ấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta đã dính ướt một mảng lớn — ngay cả khí lực buộc chặt cơ thể cũng không có. Nhưng một cỗ nóng ran hòa cùng đau đớn xộc tới — ta vô thức tự động run rẩy, co rút lại tiểu huyệt. Quất đánh như vậy khiến ta bắn tinh, thậm chí ta còn tin tưởng nếu trong bao tử còn có gì đó, ta thực sự sẽ tiểu ra!

Hắn nâng một chân ta lên, luồn tay qua nắm lấy nhục hành đã nhuyễn xuống của ta ——- loại xoa nắn này lại khiến ta gắng gượng dựng lên…

Nằm úp lên cái lưng sưng phù, không để ý máu loãng ở trên nhiễm bẩn ngực hắn—— Đầu lưỡi liếʍ lên, răng thoải mái nhấm nháp lên từng vết roi chằng chịt—— về sau gặp tóc ta, hắn nhẹ nhàng thu lại đặt sang một bên—– lấy ra thố khẩu trong miệng, đầu lưỡi lập tức bị hàm răng hắn cắn đi ra —– mãnh liệt hút liếʍ, nghĩ muốn đem toàn bộ không khí hút đi ra…

“Ngô—-ngô…” Ta chỉ có thể dùng mũi thở dốc, tay được tự do, để duy trì loại tư thế bị áp bách thống khổ này

ta chỉ có thể dùng tay choàng qua, ôm lấy cổ hắn đem cả cơ thể tạo thành cái tư thế không phải chịu khổ quá nhiều nhượng hắn đâm cùng cắn đều có thể song song tiếp thu…

Nước còn đang vì toàn bộ sau lưng đau đớn mà không biết làm sao đình chỉ, đều không phải ta muốn khóc, chỉ là toàn thân cơ thể lay động mà ra!

Hồi lâu sau hắn buông tha lưỡi ta, miệng hắn dán lên mấy vết sẹo ứ máu, ở trong thân thể ta đâm thẳng tới, đem ta phình trướng lên —— gần như nổ tung, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy phun trào ra—–!

“Jack—–!”

Hắn một ngụm cắn xuống cổ họng trượt lên xuống của ta——– cứ như vậy bắn ra…

Đến sáng, ta nằm trên giường phòng ngủ của Macquarie, toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy áo ngủ tơ lụa trắng tinh—— Vô pháp nằm thẳng, toàn bộ lưng cùng mông đều phủ đầy vết roi tím đỏ, còn đang rỉ máu, từng vết, chỗ chồng chéo lên nhau, chỗ thì giăng khắp nơi…

Hắn nghiền ngẫm nhìn, ta chỉ dùng lưng cũng có thể cảm giác được tới ngọn lửa thiêu đốt trong đó, nhìn vết thương giăng đầy khiến hắn cực độ vui sướиɠ…

Hắn không cho ta thượng dược, cứ như thế đem ta ném lên giường, từ đêm thẳng tới sáng sớm, chúng ta làʍ t̠ìиɦ suốt đêm——- Nhục hành đổ gục mềm nhũn, âm nang đến một giọt tinh cuối cùng cũng bị nghiền ép đi ra…

Đến nỗi thậu huyệt thậm chí còn cảm thấy không khí băng lãnh không ngừng xâm nhập, thịt huyệt không cách nào khép lại, không ngừng chảy ra trọc dịch của hắn, mở rộng tới mức dường như vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành———

Ta không ngừng run rẩy, cho dù hiện tại rất ấm áp, cho dù ngón tay đang rất ôn nhu vẽ loạn thuốc mỡ trên lưng——- run rẩy nơi ta là xuất phát từ sợ hãi sâu trong tâm hồn… Rất thống khổ! Rất đau! Cứ như vậy, đau đớn điên cuồng đến độ muốn chết khiến ta nhẫn không nổi!

Nước mắt rơi rớt, ta chưa từng giống như bây giờ điên cuồng muốn có được hai chữ “tự do”.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Sắc trời không tệ, bữa trưa ngay tại giữa hoa viên trống trải tiến hành… Còn ta sau khi miễn cưỡng xuống được giường, đương nhiên liền tiếp tục làm việc của người hầu.

——-Colleman đột nhiên từ trên ghế nằm nghiêng mặt hỏi ta như vậy.

Miệng ngậm xì gà, hắn nói tiếng Anh mơ hồ không rõ, con mắt nâu nhạt dưới mí mắt cũng không có tia máu của tửu sắc quá độ, trái lại rất thanh tỉnh nhìn thẳng nụ cười cứng ngắc của ta——– Hắn ngừng một chút, đột nhiên nhếch môi cười lộ ra hàng răng trắng:

“Hắn đánh ngươi quá tay đi?”

“Không… tiên sinh…” Ta nghĩ phủ nhận.

Nhưng hắn rất nhanh bắt được cánh tay ta đem ta kéo lại gần hai bước, bàn tay đột nhiên áp lên sau lưng mà ta đã cố ý mặc y phục lớn hơn một chút——– vết thương sưng tấy bị hở ra lập tức đau tới ta cắn chặt răng…

“Sáu ngày nữa ta sẽ trở về bên kia——- Nếu như ngươi không muốn tái chịu đòn, cũng nhanh hạ quyết định đi.”Hắn buông lỏng tay, ánh mắt vừa chuyển hướng Macquarie đang dạy mấy phu nhân bắn tên, vừa dùng tiếng Anh đơn giản nói.

“Vì cái gì?” Ta cắn răng hỏi những lời này —– Tuy ta biết đây là mạo hiểm, nhưng ta

muốn đem vận mệnh của ta ở đây làm một ván cược! Nếu như thành công, đến nơi kia ta lập tức có thể chạy trốn khỏi nam nhân này! Nếu như thất bại… chết hẳn là tốt hơn so với thống khổ hiện tại đi?!

“Vì cái gì a…” Hắn cào cào tóc, đem cái đầu được chải chuốt tản ra một chút, lại nhếch môi nở nụ cười, cũng không có nhìn ta liền mở miệng: “Ta cũng hưởng qua không ít vị đạo nam nhân, mùi vị nam nhân cường hãn như ngươi hẳn là cũng không sai biệt lắm đi? —— Lại có thể khiến một kẻ chán ghét nam nhân như Macquarie sảng thành như vậy, ta đối với ngươi chờ mong rất lớn—— Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi ký giấy bán mình—— còn có…”

Hắn hướng ta cười rộ lên, tùy tiện, tựa hồ con mắt nâu ôn hòa nơi hắn vừa hiện lên khí phách quang mang:

“Ta rất muốn nhìn bộ dạng Macquarie lúc bị chọc tới phát điên a —– Đấy cũng là sở thích ngược nho nhỏ của ta đi!”

Phất phất tay, hắn dường như không cần ta phục vụ, nhưng thanh âm hắn lần thứ hai vang lên:

“Ngươi bất quá chỉ là một quân cờ nhỏ. Trả giá bằng tự do của ngươi hoặc nhượng ta thượng một lần, hơn nữa nhìn Macquarie có bao nhiêu tức giận.”

“Ta không muốn tái trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.” Ta đưa ra yêu cầu của chính mình. “Huống hồ ta vốn bị hắn giả làm nô ɭệ!”

Hắn lần thứ hai quay về phía ta, lần này hắn không cười, nghiêm túc nhìn ta——– bờ môi hắn rất dày, rất lớn, kết hợp với cằm có chút thô ráp, hắn như vậy khi không cười bất giác tạo cho người ta có loại ấn tượng cương quyết cùng kiên định——–

“Jack— ngươi bất quá chỉ là một con cờ, đừng để ta nói lần thứ hai. Ngươi hiện tại chỉ có thể tự cứu, từ cái kẻ ngược đãi thành nghiện kia chạy trốn chỉ có duy nhất một đường hoặc là ta—” Hắn dựng thẳng ngón tay chỉ về phía mặt hắn:

“Ta sẽ cho ngươi tự do. Nhượng ta thượng một lần là tốt rồi.”

“Deal?” Hắn ngắn gọn như vậy một câu liền kết thúc, từ ghế đứng lên, Macquarie cùng mấy vị phu nhân dường như hướng bên này đi tới, Colleman xoay xoay thắt lưng, cầm áo khoác lên—-

“Deal.” Ta hồi đáp.

Giao dịch thành công.



..

Con giun xéo lắm cũng oằn =.= Ta cũng muốn oằn