Anh Em (Thủ Túc)

Chương 31

Chương 31
Bốn năm trước cùng Đan Nhĩ Tín gặp mặt, cũng là tình hình như thế, trong thao trường, anh ta là huấn luyện viên, cô là học viên.

Chỉ là ngày đó gặp nhau vào ban ngày, cô tham gia kỳ huấn luyện quân sự vào mùa hè được tổ chức rất quy mô, mà anh ta là đội trưởng đội ở bộ đội huấn luyện. Mới tốt nghiệp từ trường quân đội, bởi vì tốt nghiệp ưu tú, trực tiếp phong hàm Thượng úy, khuôn mặt anh tuấn, vóc người cao ngất, cả người giống như một gốc cây trẻ tuổi, cách rất gần, giống như còn có thể cảm thụ được sự mát mẻ của cỏ cây hương hoa, đưa đến huấn luyện lớp toàn những thiếu nữ phong nhã hào hoa, làm những cô gái đó đỏ mặt len lén thét chói tai.

Mặc dù gặp người quen, nhưng Hách Tịnh là không có tính chủ động quen biết nhau, bởi vì lần trước gặp mặt cũng không thoải khoái, mà cô tới thành B hai năm rồi, ở tại nhà họ Đan thời gian cũng ngắn ngủi, cũng không có nhìn thấy Đan Nhĩ Tín, cô có thể giải thích rằng người này cũng không nghĩ tới mẹ con cô, dĩ nhiên sẽ không tự tìm mất mặt.

Đối với sinh viên đại học, cho dù là học sinh trường cảnh sát, huấn luyện quân sự cũng là cực khổ, nhất là Hách Tịnh học về ngoại ngữ, con gái nhiều, vả lại yếu ớt, chỉ cần một buổi sáng

phơi nắng liền xỉu rất nhiều, đem phòng cứu thương, giường bệnh chiếm đầy.

Hách Tịnh từ nhỏ thân thể tốt rồi, cũng vẫn kiên trì rèn luyện, mặc dù bị phơi đầu óc choáng váng, tự nhận còn có thể gánh vác được. Nhưng vào lúc này, Đan Nhĩ Tín đi tới, lớp trường lớp huấn luyện trở về cuối chào, liền bắt đầu ở trong đội ngũ dò xét, Hách Tịnh phát hiện nơi anh ta đi qua, rất nhiều con gái trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng bắt đầu lảo đảo muốn ngã rồi, đang âm thầm buồn cười, Đan Nhĩ Tín bước đi thong thả đến sau lưng của cô, bước chân không hề dừng lại, bên tai Hách Tịnh

truyền đến một âm thanh nhẹ chỉ có một mình cô mới có thể nghe được: " Hiện tại có thể xỉu."

Đứng ở dưới mái hiên, tình thế lúc này so với người mạnh cũng không khá hơn, Hách Tịnh đang do dự

ba giây đồng hồ sau, quyết định phục tùng chỉ thị của cấp trên.

Bị băng ca mang lên phòng cứu thương, phòng bệnh đã đầy, chỉ có thể tạm thời mượn

phòng làm việc của thầy thuốc, Hách Tịnh từ từ tỉnh lại, mở mắt, phát hiện bác sĩ trẻ tuổi đối diện với cô cười: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút bị cảm nắng, uống chút nước muối, nghỉ ngơi một chút lại vô sự rồi." Nói xong cũng rời đi, lúc cửa mở ra, đi vào là Đan Nhĩ Tín.

"Chuyện gì xảy ra?" Hách Tịnh vội vàng ngồi dậy, xem một chút xung quanh, giường cũng có người, cửa sổ khép chặt, thật sự đây không phải cô nam quả nữ chung sống hòa bình.

"Tại sao giả bộ không biết tôi? Tôi đáng sợ như vậy sao?" Một thân quân trang cô độc Đan Nhĩ Tín không chỉ có anh tuấn, hơn nữa khí thế còn bức người, mặc dù giọng của anh ta cũng không nghiêm nghị, Hách Tịnh vẫn cảm thấy bị áp bức, vì vậy đứng lên, phát hiện so với anh ta mình thấp hơn nửa đầu, vẫn không thể về mặt khí thế chiếm thượng phong, vì thế lui về phía sau môt bước, cuối cùng cảm giác khá hơn chút, cô mới mở miệng: "Không có nha, tôi ra vẻ không biết anh, như vậy không phải rất tốt sao? Nếu như sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự vào thời điểm bình chọn học viên ưu tú anh sẽ gặp nhiều phiền phức."

Đan Nhĩ Tín kinh ngạc: "Tôi có khó khăn gì?"

Hách Tịnh hí mắt cười: "Tôi nhất định có thể trong top bình chọn, cần phải nói là nhận xét của anh, tôi thì không sao cả, huấn luyện quân sự xong chúng tôi liền trở về hết, chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm anh lấy quyền công mưu sự riêng."

Đan Nhĩ Tín đầu tiên là sửng sốt, chợt cũng cười: "Tiểu nha đầu còn rất tự tin, cô cứ như vậy nhất định có thể được bình chọn sao? Đây cũng không phải là cuộc thi."

Hách Tịnh hất cằm lên, bộ dáng không ai bì nổi: "Chỉ cần công bằng cạnh tranh, tôi sẽ không thua! Hơn nữa, tôi đã học được một năm, cùng các học viên khác tập luyện qua cũng

hiểu rõ, so với thân thể tôi tốt không có ai bì, so với tôi thông minh, a, không, căn bản không có so với tôi thông minh hơn, khác biệt rất lớn, tôi thế nào đều là nhất."

Đan Nhĩ Tín vừa vui lên, lần này giống như là bị tức đến, anh ta chất vấn: "Vậy nếu như cô thật không có được bình chọn cao nhất làm sao bây giờ?"

"Đó chính là do anh lấy quyền công trả thù riêng." Hách Tịnh bình tĩnh nhìn anh ta, mắt đen như mực con ngươi lóe sáng thông minh, Đan Nhĩ Tín hoa mắt, trong lòng giống như là bị muỗi chích một cái, tê ngứa một chút, anh ta nghe đến chữ “ tư”

mới hỏi: "Tôi có cái gì ‘ riêng tư ’ có thể âm mưu?" Lời vừa ra khỏi miệng, hai người giật nảy mình, bởi vì thanh âm kia trầm thấp rất kỳ cục, ở không gian thu hẹp này, không khí mập mờ không tự nhiên.

Hách Tịnh thất thần một hồi, không để lại dấu vết cùng bởi vì nói chuyện mà bước lên phía trước Đan Nhĩ Tín không có khoảng cách, không vui sướиɠ nhưng tuyệt đối cũng không mập mờ phá vỡ không khí trước mặt: "Cái người này mấy năm không có về nhà, có phải hay không vẫn còn căm tức mẹ tôi?"

Đan Nhĩ Tín mặt cứng đờ, mặt mới vừa có chút ửng hồng cũng nhanh chóng khôi phục sắc mặt —— ở trong doanh trại quân đội nhiều năm như vậy, anh ta không phải bị phơi nắng phải đen hơn, quả nhiên làm quan liền hủ bại a, Hách Tịnh trong lòng thầm nghĩ.

Hách Tịnh hết sức mất hồn, nghe được Đan Nhĩ Tín lạnh lùng nói: "Tôi không có tức giận, bà ấy nói đều là sự thật, nghe được sự thật từ trong miệng người khác."

Đó là, sự việc phát sinh lâu rồi không nhất định là đúng sự thật? Trải qua chuyện tình cảm của ba Hách Kính, Hách Tịnh không hề tin tưởng bất kỳ thông tin nào phải tự mình kiểm chứng lời đồn đãi, đối với lời nói của Đan Nhĩ Tín cô đã dễ dàng tiếp thu rồi, lại thấy ánh mắt Đan Nhĩ Tín sáng lên, mang chút chần chờ hỏi: "Cô không phải tin tưởng những lời đó chứ?"

Hách Tịnh lắc đầu một cái: "Tôi tin tưởng bất cứ chuyện gì thì sao chỉ có bản thân người trong cuộc mới rõ ràng chân tướng sự tình."

Lời này có chút lượn quanh, chỉ là năng lực lý giải cùng tốc độ phản ứng của Đan Nhĩ Tín hiển nhiên cũng không tệ, trong mắt của anh ta tia lửa biến mất, Hách Tịnh có chút không nhịn bổ sung: "Dĩ nhiên, tôi cũng vậy không tin một học sinh trung học có thể hư thành như vậy, quá cố ý rồi."

"Đúng vậy nha, quá cố ý rồi." Đan Nhĩ Tín lầm bầm nói một câu, có giây phút mất hồn, thời điểm ngẩng đầu nhìn Hách Tịnh ánh mắt trấn định khôi phục lại, chỉ là có chút vô cùng chuyên chú: "Vậy cô phải nỗ lực, bởi vì tôi nói không chừng sẽ ‘ lấy quyền mưu tư ’."

Lúc đó Hách Tịnh đang tìm cách chuyển khoa, thành tích học quân sự ưu tú là quan trọng nhất, vì vậy vẫn còn có chút quan tâm, cô tìm cách tiếp cận Đan Nhĩ Tín, hơn nữa rất chân chó

dâng lên một thùng kem ly rất lớn.

Làm huấn luyện viên cho trường, Đan Nhĩ Tín tạm thời ở phòng đơn của ký túc xá, Hách Tịnh rất dễ dàng lén qua, hơn nữa cô co được dãn được, vô cùng thức thời, vừa thấy mặt đã đầy nhiệt tình mà nói: "Anh Nhĩ Tín, em mời anh ăn kem."

Đan Nhĩ Tín lần đầu tiên vừa khéo nghe được giọng nói ngọt ngào, lại thấy Hách Tịnh như hoa cười lúm đồng tiền, liền có chút không tự tại tầm mắt dời đi, liền phát hiện thùng kem lớn, không nhịn được liền nuốt nước miếng, không để lại dấu vết quan sát một cái, lập tức lui về phía sau tránh ra một bước, kêu Hách Tịnh vào cửa.

Hách Tịnh lại dừng bước. mưa thuận gió hòa, vật trơn không tiếng động, cô vốn là tính toán dùng chút ân huệ nhỏ lấy lòng của anh ta, đợi đến thời cơ nhất định nhắc lại yêu cầu. Đơn độc vào phòng của anh ta, cũng là chuyện ngoài kế hoạch, cô cũng tuyệt đối không làm chuyện một thục nữ không nên làm.

Đan Nhĩ Tín nhận lấy ly kem, ngẩng đầu liếc cô một cái: "Tôi không nhớ rõ căntin có cái này." Giọng nói hết sức khẳng định.

Nói nhảm, căn tin có thể mua được đồ hả, còn giá trị là phải lấy ra tặng lễ sao? Đây chính là cô dùng nhan sắc đối với phụ trách căn tin hồn nhiên tặng vô số nụ cười, cộng thêm vận dùng đầu óc giúp anh ta kiểm kê sổ sách, đại gia một khi cao hứng liền đặc biệt vào thời điểm sẽ giúp cô mua một thùng kem như vậy, duy nhất chỉ một thùng này thôi!

Đan Nhĩ Tín cầm ly kem vào phòng, Hách Tịnh do dự một chút, nghĩ thầm dù sao lễ vật đã đưa đến, liền định quay đầu trở về.

"Cái muỗng." Không lớn không nhỏ một tiếng, thành công ngăn cản bước chân của cô, xem một chút nắm trong tay hai ly kem nhưng tặng duy nhất một cái muỗng, thầm mắng một tiếng hồ đồ, Hách Tịnh quay đầu lại nghĩ đưa tới, phát hiện người ta đã sớm vào phòng, chỉ đành nhắm mắt theo sau, lại cố ý chưa đóng cửa.

"Tôi ở gian phòng bên trái còn ở chính giữa là phòng của lớp trưởng lớp các cô." Đan Nhĩ Tín nhìn cô, trong đôi mắt mang theo hài hước, loại mèo vờn chuột, thấy Hách Tịnh sững sờ lại bổ sung một câu: "Những gian phòng như vậy cách âm rất kém, chúng ta nói chuyện phải nói nhỏ thôi."

Hách Tịnh phồng má, tức nửa ngày, nghiêng đầu cẩn thận đóng cửa lại, trình độ đến nơi này, cô thật đúng là không lo lắng, cô không tin Đan Nhĩ Tín dám gây khó dễ với cô!

Khí trời nóng bức khiến mặt ngoài của kem hơi có chút tan ra, nắp hộp mở ra, lạnh lẽo xen lẫn mùi bơ thơm xông vào mũi, Đan Nhĩ Tín đem ly kem đưa cho Hách Tịnh, "Ăn đi, tan rất nhanh."

Thấy Hách Tịnh sững sờ, Đan Nhĩ Tín bĩu môi nói một câu: "Cô gái nhỏ thích ăn vặt!"

Nguyên lai là đưa đồ sai lầm rồi, nói sớm đi! Cô cũng không cần phí lớn công phu như vậy. Có chút buồn bực nhận lấy, Hách Tịnh há to miệng ăn, lạnh xong vào cổ, miệng đầy hương vị ngọt ngào, Hách Tịnh hưởng thụ

nheo lại mắt, hỏa khí đi xuống không ít, có tâm tư lên tiếng lần nữa: "Anh Nhĩ Tín, vậy anh thích gì? Ai, thật ra thì các anh sẽ không giống học viên học quân sự như chúng tôi bị hạn chế đi ra ngoài, cái gì cũng sẽ không thiếu mới đúng, vậy tôi cũng không nên phí sức lực rồi, lại nói hai ta không phải thân thích, dầu gì cũng coi như người quen, đến lúc đó cũng đừng làm khó tôi, cái này học viên ưu tú đối với tôi vẫn rất quan trọng."

"Tại sao?" Đan Nhĩ Tín có chút buồn bực, đây là cái vinh dự, không có phần thưởng kèm theo, cũng sẽ không đưa vào học phần.

Vì vậy Hách Tịnh đem tính toán mình muốn chuyển khoa đại khái nói ra, nói đến chuyển khoa, liền không thể không đi học chuyên ngành đã bị chỉnh sửa, Hách Tịnh còn thuận thế nói xấu mấy câu về mẹ mình, xem như là cùng chung mối thù.

"Tại sao phải cho là lần này chuyển khoa sẽ thành công?"

"Chúng ta đổi hiệu trưởng rồi, đại khái, có lẽ, sẽ có cơ hội." Hách Tịnh bản thân nói thật cảm thấy cũng không được khuyến khích, ngẩng đầu nhìn thấy Đan Nhĩ Tín, phát hiện đối phương đang nhìn cô, mặt thương xót.

"Không thể nào!" Hách Tịnh nhỏ giọng gọi.

"Sẽ." Đan Nhĩ Tín thương xót gật đầu, lấy chính bản thân làm ví dụ nói: "Tôi vốn muốn học trinh sát đặc chủng, nếu không nữa thì học kỹ thuật máy vi tính cũng được, sau lại học quân sự, trong lúc đó không chỉ có hiệu trưởng đổi đi, trường học cũng đổi, nhưng chuyên ngành không đổi." Dĩ nhiên, anh ta nghĩ học chuyên nghiệp sau này có thể học bổ túc rồi.

Hách Tịnh vẻ mặt đưa đám, cô hoàn toàn tuyệt vọng, để bớt đau buồn cô tìm đến thức ăn, phẫn hận múc lấy trong hộp kem, trong một giây kế tiếp liền bị người khác đoạt đi, hai ba muỗng cho vào bụng.

Nhìn muỗng inox trong tay Đan Nhĩ Tín, Hách Tịnh càng thêm bi phẫn —— một bộ đồ đầy đủ để ăn cơm đều ở đây, còn lừa gạt cô nói không có muỗng!

Sau đó trong nháy mắt tiếp theo cô mới có công phu suy tính, nửa thùng kia kem đã tan chảy ra, nhưng là cô ăn còn dư lại, anh ta, cứ như vậy ăn? Hách Tịnh trong nháy mắt mặt đỏ tía tai, ấp úng không biết nên nói gì.

"Thật là cô gái nhỏ ăn đồ, ngọt ngấy ngán." Người ta không chỉ có ăn, còn ghét bỏ. Dù sao đã không còn chỗ nào cầu xin, Hách Tịnh khôi phục diện mạo tức thời: "Vậy anh còn ăn nửa thùng, đắt lắm!"

Đan Nhĩ Tín mím môi, trong đôi mắt đều là nụ cười: "Cơm tối không có thịt đi, tôi mời ngươi ăn thịt nướng!"

Buổi chiều huấn luyện đã sớm kết thúc, giờ phút này là thời gian tự do hoạt động, các bạn học đã đi phòng đọc sách báo, có tụ hợp ở phòng chiếu phim xem ti vi, còn một số người ở lại ký túc xá nói chuyện phiếm, chính là một trong những ngày thoải mái nhất tự do tự tại.

Mà giờ khắc này, phía sau phòng ăn có một gian phòng trống, lén lén lút lút chui vào hai bóng người, chính là Đan Nhĩ Tín cùng Hách Tịnh, mà nơi đó đã có hai người, một là vị bác sĩ ngày đó Hách Tịnh giả bộ bất tỉnh sau khi tỉnh lại nhìn thấy, bỏ qua lời nói vẫn có vẻ là người tốt, còn có một người cũng là quan quân, cấp bậc Trung Úy xem ra lạ mặt, nhưng mặt anh ta so với Đan Nhĩ Tín nhìn cũng hắc ám nhiều lắm, đoán chừng không phải dân sự.

Hai người bọn họ cộng thêm Đan Nhĩ Tín, trừ tuổi tương đương nhau không có bất kỳ chỗ giống nhau, lại quỷ dị ghé vào nơi này. Chỉ thấy trên bàn bày bia cùng xâu thịt, hai người nhìn thấy Đan Nhĩ Tín đi vào cũng cười đến như tên trộm, lại nhìn thấy theo đuôi đi tới là Hách Tịnh, đầu tiên là sửng sốt, sau nụ cười kia như tên trộm chuyển thành hèn hạ ti tiện.

"Vương Cần, Lục Binh" Đan Nhĩ Tín tiện tay giới thiệu, nói tên của bọn họ, đến phiên giới thiệu Hách Tịnh hơi một chút do dự, Hách Tịnh liền nhanh chóng nhận lấy đề tài: "anh Vương, anh Lục, em tên là Hách Tịnh, là em gái của anh Nhĩ Tín."

Hách Tịnh miệng ngọt ngào lại đẹp, tới chỗ nào cũng sử dụng được, mấy tiếng anh trai vừa gọi, hai người liền vui vẻ vừa lau bàn vừa nhường chỗ ngồi cho Hách Tịnh, một người khác còn hắng giọng đè ép thanh âm kêu: "Lão Đại, lão Đại, cho xâu thịt, đồ uống? Cả một chai."

Màn cửa vén lên, một cái đầu mập mạp chui vào: "ầm ĩ

kêu la cái gì, cẩn thận bị nhóm người Đại đội trưởng nghe thấy."

Mấy người bị giáo huấn sau cũng ngừng đi một chút, không lâu lắm vị lão Đại mập mạp kia cũng tiến vào, trong tay là khay thịt xâu các loại, hiển nhiên là mới vừa được nướng chín, hưng phấn còn mạo hiểm có bánh chiên dầu, xem ra hết sức mê người.

Lão Đại để xuống xâu thịt, lại từ cánh tay phía dưới lấy ra cái hộp hình chữ nhật đưa cho Hách Tịnh, Hách Tịnh nhận lấy vừa nhìn, một bọc lớn nước trái cây, hết sức vui mừng, nghĩ thầm những tiểu tử này quả nhiên không giống nhau, bình thường họ cùng học viên ăn cơm, cola cũng không thấy một chai!

Năm người ngồi xuống, bắt đầu ăn uống, rượu quá ba lần, Hách Tịnh từ đối thoại của bọn họ biết được, nơi này địa vị cao nhất được ưu ái là lão Đại, là trưởng ban cấp dưỡng, là người duy nhất ngồi ở chỗ sĩ quan.

Ai nói trong quân đội quan trọng nhất là cấp bậc, quyền lực là quan trọng nhất, nhìn một chút ba vị quan quân này, còn không phải như thiên lôi sai đâu đánh đó!

Mặt đen quan Lục binh nói nhiều nhất, lão Đại thích nhất dạy dỗ anh ta, Vương Cần là bắt được cơ hội hãm hại, Đan Nhĩ Tín an tĩnh nhất, quan Lục Binh bị khi dễ nhưng sẽ không nói một câu nào giúp đỡ anh ta, vì vậy tạo thành thế thăng bằng.

Sau Hách Tịnh có một cái nhìn nhạy bén từ một cô gái liền biến thành như một bé trai

tóc ngắn, nhưng môi cô hồng răng trắng ngũ quan thanh tươi xinh đẹp, da trắng nõn mịn màng lại lộ ra thiếu nữ đặc biệt tượng trưng huyết khí đầy đủ phấn hồng, vì vậy mấy vị đại

nhân ngồi xung quanh nhìn hết sức bắt mắt, những người kia trò chuyện một chút liền không tự chủ được mà đưa ánh mắt cùng đề tài cũng hướng tập trung trên người cô.

"Tôi nói lão Nhị nha, khi nào nhận thức được em gái kết nghĩa" Lục Binh vượt lên trước hỏi trong lòng mọi người một tiếng, đáng tiếc anh ta đang nói câu kia"Lão Nhị" ra thì liền bị Đan Nhĩ Tín ánh nhìn phóng tới, tiểu tử chết toi uống nhiều quá đi! Phân biệt không rõ ranh giới. Vì vậy vấn đề tự nhiên cũng không được trả lời.

Em gái xem ra tương đối nói chuyện khá, Vương Cần cười hì hì dời đi mục tiêu: "Em gái tên rất đẹp, họ tốt hơn. Liền lấy lão đại của chúng ta nói đi, hắn họ Cổ, gọi Cổ Phong, ngươi xem danh tự này nhiều không dễ nghe, giả điên khùng cũng là điên khùng, cho hắn đẹp thì càng không được, coi như gọi ‘ đẹp trai ’ đó cũng là giả đẹp trai a."

Hách Tịnh bật cười, Vương Cần đầu lạch cạch rớt xuống, bị lão đại mạnh mẽ vỗ trúng, nhất thời nhe răng nhếch miệng gọi: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta là giới Tri Thức chỉ dựa vào đầu này kiếm cơm đấy."

Suy tính đến người kia bị một chưởng thật không nhẹ, nhìn lại Đan Nhĩ Tín một chút

không phân biệt là vẻ mặt là buồn hay vui, Hách Tịnh quyết định thỏa mãn hiếu kỳ của những người này: "Chúng tôi không phải anh em kết nghĩa, bàn luận về họ là bởi vì chúng tôi không cùng một cha."

Vương Cần mắc nghẹn thịt ở trong cổ, lên không được mà xuống cũng không, anh ta nghẹn gần chết phí sức nuốt xuống, Lục Binh đã thay anh ta đem lời hỏi ra: "Hai người các ngươi, một mẹ?" Giọng nói tương đối chần chờ, cùng không thể tin.

Hách Tịnh vừa cười, con mắt lóe sáng tinh anh: "Cũng không cùng một mẹ."

Ngày đó Vương Cần cùng Lục Binh coi như là hiểu tại sao nói nữ nhân là Thiên Sứ cùng ma quỷ tổng hợp lại rồi. Khuôn mặt Hách Tịnh cô gái này so với Thiên Sứ còn xinh đẹp hơn, dáng người thấp thoáng to lớn như muốn ăn tươi nuốt sống, ma quỷ hay không phải ma quỷ bọn họ cũng không biết ( chủ yếu là cũng không dám biết), nhưng lòng của cô gái này cũng tuyệt đối rất ma quỷ.

Mọi người cười đùa làm bầu không khí vui vẻ, đã làm hại Vương Cần đầu bị mạnh mẽ đánh tới, Lục Binh bị con lừa đá —— Đan Nhĩ Tín là con lừa, cũng không có mắt nhìn người nên sai lầm rồi, ăn xong không phải sẽ lôi kéo Lục Binh vận động, Lục Binh không phải là đối thủ, mấy cái liền bị đá gào khóc gọi.

Đáng sợ nhất là, họa từ miệng mà ra, hình như căn bản cô gái này không có nói gì, tất cả đều là bọn hắn tự tìm a tự tìm! Vương chuyên cần cùng Lục binh nhìn từ trong mây đen

mới vừa lộ ra mặt trăng sáng, nghĩ thầm vậy đại khái thật là trăng sáng gây họa.