Anh Em (Thủ Túc)

Chương 19

Chương 19
Sau khi trở lại trường học Hách Tịnh không biết phải làm sao, từ trước đến giờ bất cứ làm việc gì cô luôn luôn có kế hoạch rõ ràng, lần này cô có cảm giác rất xa lạ.

Bởi vì là ngày chủ nhật, các bạn cùng phòng đã trở về nhà, hiện tại hành động của Vu Hạo Dương căn bản không đáng ngại, lại nói Hách Tịnh cũng không muốn nhanh đối mặt với anh ta, cô sợ mình có những lời nói cử chỉ sơ xuất sẽ làm lộ bí mật, rõ ràng Lý Băng không muốn cho các con của mình biết chuyện này.

Vì vậy Hách Tịnh ở trong ký túc xá trên giường lăn qua lộn lại, sau đó xuống giường dọn dẹp phòng, làm cho trạng thái tinh thần mình luôn mệt mỏi nhưng thân thể lại cảm giác rất nhàn nhã, làm cô muốn điên lên rồi. Cô rất muốn làm một cái gì đó, không phải không thể, mà là không dám, cô không thể không để ý lời cảnh cáo của Lý Băng, cô không dám đem sự hòa thuận cùng tình nghĩa đánh cược được. Bây giờ điều cô muốn duy nhất chính là ba mình được bình an, hạnh phúc, điều này làm cho Hách Tịnh cực kỳ rối rắm.

Vạn bất đắc dĩ, Hách Tịnh lại đi đến phòng máy của trường, cô quyết định làm một chút chuyện để quên đi suy nghĩ của mình, tìm người trò chuyện, mặc dù nói chuyện với những người xa lạ, cũng có thể làm cho cô ít suy nghĩ lung tung.

Hách Tịnh không chút do dự liền vào diễn dàn cá nhân bình luận, đúng lúc này Quý thị nhất nặc cũng ở đây, thấy nick Hách Tịnh sáng đèn cũng không như thường ngày chủ động chào hỏi, nói không chừng anh ta đã sớm quên mất cô, hiện tại tâm tình Hách Tịnh xám xịt, cảm giác những áy náy của mình trước đây với anh ta trong lòng cảm thấy buồn cười.

Có lẽ là do tâm tình kích động nên dẫn đến hành động khác hẳn với bình thường, cô cần phát tiết, Hách Tịnh mang theo tia mỉa mai chủ động trò chuyện với Quý thị nhất nặc.

"Làm sao thế? Quý công tử đang vô công rổi nghề hay sao vậy." Được rồi, Hách Tịnh thừa nhận, cô chính là tìm anh ta mắng một trận, tốt nhất hai người có thể đấu một trận với nhau ở trên mạng, đáng tiếc đối phương hồi lâu không có trả lời.

"Thế nào, tức giận rồi sao? Anh là con trai, sẽ không hẹp hòi như vậy chứ!" Không biết vì sao, anh ta cũng không để ý tới, Hách Tịnh vẫn muốn cùng anh ta nói chuyện, cứ như vậy tiếp tục quấy rầy.

"Đừng nói lần trước bị tôi mắng đã sợ nha, thật vô dụng?" Hách Tịnh kiểm tra lại một lần nữa lén lút nói chuyện phiếm, rồi gửi đi.

Một hồi lâu không có hồi âm, Hách Tịnh bất đắc dĩ đợi thêm một lát, cảm giác mình thật sự nhàm chán, xem như tìm anh ta mắng một chút, đâu cần da mặt dày như vậy, huống chi đối phương chưa bao giờ gặp mặt đây vẫn xem như người xa lạ, coi như anh ta nhiều chuyện gây chút tổn hại, nhưng cũng không có thương tổn tới mình, mình cần gì phải như vậy níu lấy không buông.

Đang lúc mặt mày Hách Tịnh xám xịt chuẩn bị logout khỏi diễn đàn thì đối phương lại trả lời.

" Cô giáo Tiểu Thu?"

"Tại sao lâu như thế, phản xạ này hình như hơi lâu đó nha." Hách Tịnh lập tức phấn chấn lại tinh thần, không nhịn được lớn tiếng dọa người, lần trước mặc dù mắng anh ta, nhưng mình đã mắng đủ rồi, hiện tại anh ta chịu để ý tới mình, có phải hay không nói cho rõ ràng thì ân oán có thể xóa bỏ?

"Tôi cho rằng cô đã bị trộm tài khoản, kiểm tra lại mới phát hiện IP không sai, thế nào mặt trời mọc hướng tây hả, tự nhiên cô giáo tiểu Thu chủ động tìm tôi nói chuyện?"

......

"Chuyện lần trước là tôi không đúng, hôm nay tôi ở đây nhận lỗi anh được chưa, nếu cần tôi cũng có thể ở trong diễn đàn công khai nói lời xin lỗi. Dĩ nhiên, anh cũng có thể lựa chọn không chấp nhận." Biết sai liền nhận lỗi, làm chuyện tổn hại người khác sẽ phải nói lời xin lỗi, cũng tận lực bồi thường, là một trong những nguyên tắc đối nhân xử thế của Hách Tịnh, cô sẽ không bởi vì Quý thị nhất nặc là người xa lạ liền thay đổi nguyên tắc này, về phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước kia, trừ tâm tình không tốt suy nghĩ có chút biến động, cũng là chột dạ sợ anh không để ý mình, có lẽ trong tiềm thức cảm thấy nên để Quý thị nhất nặc có một cơ hội mắng mình xem như hai người huề nhau.

Nhưng rất đáng tiếc chính là, Quý thị nhất nặc chưa cho cô cơ hội huề nhau, nói xin lỗi

cũng không nhận, trực tiếp trả lời một câu: "Người nào mà bình tĩnh được với con người lúc nào cũng hay cằn nhằn, cô giáo tiểu Thu, gần đây có gì vội? Kỳ thi giữa kì môn mỹ thuật kết thúc rồi mà?"

Lại bị anh ta nhạo báng nữa, lần này Hách Tịnh vừa ngượng lại vừa tức, chỉ đành chuyển từ bị động sang thế chủ động: "Còn anh, anh đang làm cái gì?"

"Không phải là anh không có việc gì làm ngoài chơi bời lêu lổng, làm hoa hoa công tử nha, nếu sinh ra ở thời cổ đại đó chính là mèo trêu chọc chó làm xằng làm bậy, còn sinh ở thời hiện tại chính là sâu bọ của quốc gia, u nhọt của xã hội, làm trở ngại con đường xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa, là sâu bọ cản trở thực hiện con đường Cộng Sản —— cũng không thể xưng là chướng ngại vật, bởi vì còn không xứng đáng."

Vẻ mặt Hách Tịnh nhăn nhó rồi, thua thiệt của cô mới vừa nãy còn áy náy ở trong lòng cảm thấy anh ta thật là người rộng lượng vẫn ở trên mạng chờ cô!

Anh ta nói đoạn thoại kia, đoạn nội dung cô đã mắng anh ta lần trước.

"Trí nhớ tốt quá vậy!" Hách Tịnh có chút thẹn quá hóa giận.

"Cô giáo à, cô không biết có hai cách gọi là copy cùng viết lại hay sao? Tôi đem những lời cô nói ra viết vào giấy và ghi nhớ, đặt ở đầu giường trước khi ngủ phải đọc lại."

......

Hách Tịnh lại muốn logout rồi.

"Đừng thoát." Quý thị nhất nặc dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, kịp thời ngăn cản cô: "Hai ta sống hòa bình với nhau có được hay không?"

Được rồi, Hách Tịnh tự nhủ, cô dù sao lúc trước có mắng chửi anh ta, bị tổn hại một chút cũng là bình thường, chỉ cần anh ta chớ quá đáng, cô vẫn có thể thỏa hiệp được.

"Thật ra thì tôi không phải người xấu, cũng không chơi bời lêu lổng, cô giáo tiểu Thu cô ngàn vạn đừng xem thường tôi." Nghe được đối phương lại bắt đầu nói bậy rồi, Hách Tịnh cũng không phản bác, bởi vì tâm tình của cô đã khá hơn nhiều.

"Mao chủ tịch dạy chúng ta, cách mạng quần chúng không phân chia giai cấp, coi như anh không có việc làm, tôi cũng vậy không có tư cách coi thường anh." Hách Tịnh bắt chước anh ta nói lung tung.

"Chủ tịch Mao có nói cái này thật không?"

"Dĩ nhiên!" Hách Tịnh làm như có thật, Chủ tịch Mao có nói hay không cô cũng không biết, dù sao cô đã từng nghe qua, vì để cho lời mình được coi trọng, tìm cho nó một xuất thân tốt đẹp là được, coi như không thể leo lên Hoàng Thân Quốc Thích, nhưng đây là ý kiến không tồi, thử hỏi thời đại bây giờ còn có ai dám đem so với Mao Chủ tịch.

"Nói bậy, những lời này rõ ràng là tôi nói!"

"Anh, Anh là ai?" Hách Tịnh cảm giác mình lại đánh giá thấp da mặt dày của anh ta.

"Tôi là người của quân Giải Phóng vinh quang."

"Thiệt hay giả."

"Tôi là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ dám lừa cô giáo."

"Tôi cũng không phải là cô giáo."

"Hả...!"

"Tôi nói là tôi không phải cô giáo của anh." Ý thức được mình lỡ lời, Hách Tịnh vội vàng bổ sung thêm. Đáng tiếc đối phương dương dương đắc ý không chịu buông tha cô: "Tiểu nha đầu đừng giả bộ đại nhân, tôi cá là cô không vượt qua hai mươi tuổi!"

Có lẽ là cuộc trò chuyện tương đối lơ là, hôm nay có chút đặc biệt, Hách Tịnh không có giấu diếm, cứ thừa nhận: "Anh nói đúng, tôi đã lừa mọi người, thật ra thì tôi không phải cô giáo, cũng xác thực không lớn hơn 20 tuổi."

Sau khi nói xong, Hách Tịnh có cảm giác dễ chịu hơn, rốt cuộc không hề cố làm ra vẻ thành thục lão luyện, chấp nhận trong miệng anh ta là "Tiểu nha đầu" cùng hắn nói chuyện.

"Còn không đàng hoàng nhận tội, cô rốt cuộc mấy tuổi?"

"Mười lăm tuổi, thật ra thì tôi là học sinh, học lớp mười một."

Đối phương trầm mặc hồi lâu, cho đến khi Hách Tịnh lần nữa thúc giục, mới từ từ truyền đến một câu nói: "Cô bé, cô thật đúng là ‘ trẻ tuổi ’ nha."

Hách Tịnh nhíu mày, anh ta có ý gì nha, nói thật ngược lại không tin sao? Thích tin hay không! Hách Tịnh chẳng thèm mở miệng, nói tiếng gặp lại rồi thoát ra, cũng tắt máy vi tính, trò chuyện trên Internet rất tốt đẹp, tùy thích có thể kết thúc.

Ở bên ngoài một vòng, sau đó ăn cơm, rồi lại gọi điện thoại cho Vu Hạo Dương nói cho anh ta biết mình đã trở về, lúc đem thức ăn đến cho Vu Hạo Dương thì vẻ mặt Hách Tịnh so với ngày thường không khác lắm, Hách Tịnh tự mình giải thích rằng mới từ trường học về, lên mạng, thuận tiện chăm sóc anh luôn, Vu Hạo Dương cũng không có chút nghi ngờ, chỉ là nhíu mày một cái: "Trên Internet cái gì cũng rất hư ảo, cô cũng đừng quá mê, mấy ngày trước ở trong một bài báo của một tác giả nào đó có đề cập đến vấn đề này, tôi xem căn bản cô cũng phù hợp." Nói xong nhìn lên nhìn xuống đánh giá

Hách Tịnh một phen.

Hách Tịnh trợn to hai mắt, giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới: "Anh? xem?"

Vu Hạo Dương khẽ đỏ bừng mặt, trừng mắt rống lên: "Không được sao? Không phải cô nói muốn thành tích môn văn đạt điểm cao thì phải đọc nhiều sách hay sao?!"

Hách Tịnh vội vàng ngậm miệng, ngăn chặn mình cười. Cô nghĩ hai anh em họ Vu là người thừa kế gen của Vu Tự Cường, sẽ không thích đọc sách, không nói đến Vu Tĩnh Hàm, ngay cả người hăng hái giống Vu Hạo Dương cũng không có, trừ trong giờ học còn những lúc học ngoại khóa sẽ không đem theo sách bên người, ngay cả tin tức về thể thao, anh ta cũng xem trên TV, cũng

không thèm đọc tạp chí thể thao.

Sau khi Vu Hạo Dương tới trường trung học Thực Nghiệm thông qua các kỳ thi mới hiểu rõ, tổng thể học lực cũng không tệ lắm, môn văn là kém nhất, viết văn càng kém hơn, khiến thân là giáo viên môn ngữ văn, giáo viên Lý Băng cảm thấy hết sức mất thể diện, tự mình bắt con học lại, nhưng Vu Hạo Dương ngại Lý Băng dài dòng, luôn tìm cơ hội trốn tránh.

Sau này có lần nói chuyện phiếm với Hách Tịnh cô nói cho anh ta biết, có thể đọc thêm sách ở bên ngoài, nội dung câu cú không khác lắm, chỉ cần cảm thấy hứng thú cũng có thể đọc được, từ từ bồi dưỡng ngữ cảm sau, học ngoại ngữ cũng giống như vậy, tiếng Anh cũng có thể dùng loại phương pháp này.

Hách Tịnh cũng chính là thuận miệng nói, dù sao người ta có mẹ ruột là nhân sĩ chuyên nghiệp, còn chưa tới phiên cô vung tay múa chân, không nghĩ tới tên tiểu tử này chẳng những

bắt đầu đọc thêm sách, nhìn thấy trong lúc này những học sinh trung học thường xem tác phẩm ưu tú, xem ra anh ta không giống mình nghĩ là dạng người xem Anh văn bản chính mà là nhìn bản dịch, cũng đủ khiến Hách Tịnh ngạc nhiên rồi, cô vốn cho là anh ta sẽ xem sách của Kim Dung Cổ Long

hay Tiểu Thuyết Võ Hiệp, vốn còn muốn nhắc nhở anh ta một chút thật ra thì tác giả Lương Vũ Sinh

phong cách viết tốt hơn nhiều.

Xem ra, anh ta so với tưởng tượng của cô lớn hơn nhiều, cũng tiến bộ hơn, thiếu gia nhà này sắp trưởng thành rồi, Hách Tịnh nhìn anh ta cảm giác rất là vui mừng, có lẽ mình thật ra phải làm cô giáo, học trò sẽ ở khắp nơi, khẳng định cảm giác so bây giờ còn tốt hơn.

Hách Tịnh mắt híp lại, cái mũi thẳng tắp bởi vì cười mà có chút hơi nhíu, môi nhàn nhạt hồng, hàm răng tuyết trắng, giống như trân châu loại

sáng bóng, gương mặt hiện rõ hai lúm đồng tiền, ấm áp trời chiều hắt vào, gương mặt bình thường trơn bóng như ngọc, giờ phút này xem ra giống tấm vải nhung bao trùm bên ngoài, cũng mơ hồ lộ ra gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, tựa như trái đào mật mới vừa hái xuống, Vu Hạo Dương chỉ nhìn chốc lát, đã cảm thấy nụ cười của cô có chút nóng lên, vội vàng không nhìn, hồi lâu sau mới lên tiếng lần nữa: "Tốt lắm đừng nói nhảm, tóm lại cô tạm thời lên Internet, có sách gì hay nhớ giới thiệu cho tôi."

Ách, được rồi, mặc dù thái độ hắn không tốt, Hách Tịnh vẫn cảm thấy như mình bị lấy lòng rồi, thiếu niên chăm chỉ học hành không ai theo kịp nha!