Chương 29
Tiêu đề vô cùng thu hút khiến La San tò mò không thôi, Tiểu Lộ vội vàng kêu cô click vào.“Cô trong mắt toàn bộ học sinh chưa bao giờ thôi hoàn hảo. Cô xinh đẹp, cô trẻ trung, cô tâm huyết với nghề, cô tận tình giảng dạy, chưa bao giờ em nghi ngờ khi nghe người khác khen cô như vậy.
Cho đến trước ngày hôm qua, em vẫn luôn nghĩ những danh từ hoa mỹ kia liệu đã đủ để miêu tả về cô, người giáo viên vừa mang về cho trường ta một giải thưởng vô cùng danh giá.
À, có lẽ em đã sai, không phải cô không tâm huyết với nghề, mà tâm huyết đó của cô chỉ thể hiện đúng nơi đúng chỗ mà thôi. Những sinh viên bình thường thì làm gì có cơ hội được cô nhìn đến, bước khỏi bục giảng thì cô cũng chẳng thèm đeo mặt nạ nói chuyện với chúng em làm gì. Hay tại vì chúng em không thể nào mang lại cho cô một giải thưởng khác tương tự, đúng không cô.
Tự nhiên nhớ đến một ai đó đã từng nói, làm việc gì mà có chữ tâm trong đó thì kết quả sẽ khác.”
Dưới bài đăng là hàng loạt những bình luận của sinh viên, mục đích chính làm dò đoán xem nhân vật được nói đến kia là ai. Nói chung cũng không phải phán đoán lâu, bài viết đã ám chỉ rõ ràng thế kia cơ mà.
La San càng đọc càng thấy nóng mặt, là ai lại bịa chuyện hãm hại cô như vậy chứ, cô tự thấy mình chưa từng làm gì không đúng với trọng trách của một giáo viên, vậy mà khi đọc những dòng bình luận kia thì đến chính cô còn nghi ngờ bản thân mình nữa là.
“La San, La San, cậu nói gì đi chứ”. Tiểu Lộ thấy cô im lặng nên cũng hơi lo.
Văn phòng bây giờ không chỉ có mình La San và Tiểu Lộ, những giáo viên khác mặc dù bộ dáng như đang làm việc nhưng hai tai cũng đều dỏng lên rồi. Chuyện sinh viên lên diễn đàn trường than thở về giáo viên không phải mới có lần đầu, thế nhưng ám chỉ rõ ràng như vậy thì thật quá đáng. Các giáo viên khác mặc dù thấy tội nghiệp La San, nhưng bản tính con người vốn là luôn thích tám chuyện, có chuyện để bọn họ bàn luận thì tất nhiên ai lại từ chối chứ.
“Nói gì bây giờ, mình cũng không biết là ai làm, sao mà đối chứng được chứ”. La San chán nản nói.
“Chẳng lẽ cậu định để yên như vậy sao. Cậu như thế nào mọi người đều biết, nếu im lặng thì đối phương sẽ càng lấn lướt đó”.
“Chứ cậu nói mình phải làm sao bây giờ”.
Tiểu Lộ cũng lặng im không nói, là cô bức xúc thay La San nên mới phản ứng vậy thôi. Kẻ địch ở trong tối, bọn họ lại ngoài sáng, cô cũng không biết phải xử trí thế nào. Sự việc cũng chưa ầm ĩ đến mức phải nhờ cảnh sát can thiệp, nếu La San làm ầm lên thì lại khiến người khác nghĩ cô chột dạ mà thôi. Hơn nữa bài viết cũng không nêu đích danh La San, cô lấy cớ gì mà bắt bẻ người ta chứ.
“Cô giáo La đừng lo nghĩ nhiều làm gì, là sinh viên quậy phá nên viết lung tung thôi”. Một đồng nghiệp nữ ngồi gần cửa cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đúng rồi đó, chỉ vài ngày nữa là tin này lắng xuống ngay thôi”. Một người khác cũng phụ họa theo.
“Haiz, công việc của chúng ta đã không dễ dàng gì rồi, nay lại còn bị sinh viên viết lung tung nữa, đúng là khổ quá mà”.
Chỉ mấy chốc văn phòng làm việc đã biến thành đại hội than thở, người thì nói công việc vất vả, người khác lại cho là áp lực cao, rồi các bệnh nghề nghiệp khác cũng được kể hết ra. Bầu không khí như vậy cũng khiến La San bình tĩnh hơn một chút, cô chỉ hy vọng vài ngày nữa sự việc sẽ thực sự lắng xuống.
***
Cuối buổi trưa, Lục Cẩn thực sự đến tìm cô để mượn sách. Chuyện của cô đã ầm ĩ khắp diễn đàn trường, Lục Cẩn không muốn biết cũng khó. Có lẽ lo lắng cho tâm trạng của La San, cậu ta chỉ đến lấy sách xong là rời đi luôn, tránh làm cô lúng túng.
La San thu dọn một chút, đang tính bước ra khỏi văn phòng đi về thì gặp Lý Vu. Cô và cô ta vốn chẳng ưa gì nhau, thế nên La San cũng làm như không thấy, chào hỏi chỉ thêm ngượng ngùng mà thôi. Thế nhưng hình như đối phương không nghĩ vậy:
“Cô giáo La, sao về sớm vậy”.
“Tôi có chút việc, xin phép về trước”.Cô đã xong tiết rồi, về hay không là chuyện của cô, liên quan gì đến cô ta chứ.
“Tôi thấy cô cũng có vẻ mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, thân thể là quan trọng nhất mà”. Lý Vụ vẫn tươi cười hỏi thăm cô đầy thân mật.
Bản lĩnh của Lý Vu thì La San có học cả đời cũng không sánh kịp, cô chỉ gượng cười với cô ta rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Thực sự hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Sự việc trên diễn đàn khiến cho cô hoang mang không thôi, suốt buổi sáng cô không thể tập trung giảng bài được, còn liên tục mắc lỗi. La San luôn nghĩ bản thân mình đã đặt hết tâm sức đối với công việc này, thế nhưng miệng đời thế gian, cho dù cô cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người được. Có lẽ cô phải học cách bơ đi mà sống thôi.