Chương 4-2
"Nhưng mà tớ đọc không được, cậu chỉ cần đọc sách hai lần đã có thể nhớ kỹ, đối với người đọc hơn 10 lần cũng không nhớ được, đầu óc đúng là ngu dốt, tớ không có biện pháp gì." Lâm Phương Phương tủi thân bĩu môi, cô cũng muốn thành tích tốt, được thầy cô và bạn học thích, nhưng làm không được."Vậy lại đọc thêm nhiều lần nữa." Mạnh Yên thầm nghĩ, như vậy sẽ càng nhớ kỹ.
"Vô dụng thôi, lần trước đọc bài văn cả một buổi tối, buổi sáng ngủ dậy cũng không nhớ được cái gì." Lâm Phương Phương nản lòng gục trên ghế, "Tớ cũng không biết đầu óc này sao lớn lên lại càng trống rỗng.”
Mạnh Yên hoàn toàn không biết nói gì, phần lớn nội dung của tiểu học đều dựa vào trí nhớ. Không nhớ được thì làm sao giờ? Chẳng lẽ dùng thuốc quý để hỗ trợ? Vấn đề là hiện tại cũng không có.
Lâm Phương Phương hoàn toàn tuyệt vọng, "Quên đi, tớ chỉ muốn đạt tiêu chuẩn là đủ. Ba mẹ cũng không trông cậy vào tương lai tớ thi đại học."
Mạnh Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], hung hăng đâm gáy của cô, "Thi đại học tương lai mới có thể có con đường tốt.”
[1] ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
"Bản thân tớ cũng muốn thi đại học nhưng nó không thực tế." Lâm Phương Phương là lợn chết không sợ nóng, cho dù cô đâm cũng không chịu tránh. Trong lòng cô cũng biết Mạnh Yên muốn tốt cho cô. Trên đời này trừ ba mẹ cô ra, thì Mạnh Yên là người đối xử với cô tốt nhất.
Mạnh Yên đâm cũng mỏi tay, rút ngón tay về nói, "Vậy tương lai cậu tính làm gì?”
Lâm Phương Phương nhẹ nhàng, "Tớ chỉ muốn tìm công việc có lương cao một chút để cho ba mẹ không cực khổ như vậy nữa.”
Mạnh Yên xoa bóp trán bình tĩnh suy nghĩ, một lần nữa sửa sang lại lời nói, tẩy não cô, "Phương Phương, chẳng lẽ cậu không muốn mua nhà cao cửa rộng thoải mái, mua xe hơi đi dạo?”
"Không có nghĩ tới." Trong lời nói Lâm Phương Phương dứt khoát.
Mạnh Yên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, nè nha , đúng là đầu óc đơn giản. Nhưng có biện pháp gì đây? Ai bảo cô là bạn tốt của mình? Vì tương lai không còn bi thảm, dù sao cũng phải làm chút chuyện. Tiếp tục thay đổi phương pháp khuyên bảo, "Vậy bây giờ suy nghĩ một chút, cậu muốn có tiền mua cái gì?”
Mắt cô sáng lên, "Mua thật nhiều đồ ăn ngon, thịt cá, cái gì cũng ăn hết."
Này... Này... Khóe miệng Mạnh Yên co quắp lại, ngón tay cái vểnh lên cười nói, "Ý tưởng hay."
"Đáng tiếc không có khả năng." Lâm Phương Phương than nhẹ một tiếng.
"Sao lại không có khả năng? Chỉ cần bây giờ cậu cố gắng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được.”
"Thật sự có thể chứ? Nhưng phải cần rất nhiều tiền."
"Tớ nói có thể là có thể, Phương Phương." Khuôn mặt Mạnh Yên tươi cười, chắc chắn như đinh đóng cột nói, "Từ giờ trở đi chúng ta bắt đầu kiếm tiền, tương lai muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó ." Chỉ có thể bắt tay vào làm việc gì đó hứng thú, khiến cô nhận ra tầm quang trọng của tiền, giúp cô cố gắng kiếm tiền.
"Tiểu Yên luôn thông minh hơn tớ, nghe lời cậu sẽ không sai." Lâm Phương Phương cười híp mắt gật đầu.
Mạnh Yên lớn tuổi sao có cảm giác như lừa gạt trẻ con vậy? Chẳng qua nghĩ đến Phương Phương từ nhỏ tính tình thẳng thắn, không có phòng bị với người khác. Cho nên tương lai mới có thể bị người ta lừa thảm như vậy. Mà khi đó cô cũng đã đi học ở nơi khác không có ở bên cạnh Phương Phương nữa.
Nhưng lúc này đây, tuyệt đối không thể để cô ấy rơi vào tình trạng bi thảm như vậy. Mạnh Yên nghiêm túc thề trong lòng. Cái gì có thể không có, chỉ là không thể không có tiền, tối thiểu phải có tiền phòng thân, Phương Phương không cần tìm người dựa vào, rồi lại kết hôn sớm với người khác. Đúng, cứ làm như thế, phải dẫn dắt cô ấy đi theo con đường này.